Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 169: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 94 (length: 8072)

Đại phu nhìn nàng hỏi cặn kẽ, nàng cũng thật cẩn thận trả lời: "Chế độ ăn uống nhất định phải thanh đạm là chính, ăn nhiều rau quả trái cây, các loại cá và trứng. Thực ra món ăn đơn giản và tiện lợi nhất là canh trứng gà, nếu có điều kiện thì có thể mua chút cá hấp."
Ninh Nguyệt liền đi ra ngoài, rau quả trái cây trứng gà cá, nàng đều có cả, tìm chỗ vắng vẻ liền vào không gian, thu một túi lưới rồi mới đi ra.
Sau đó liền vào nhà ăn bệnh viện, nhét cho người ta một con cá trắm cỏ, lúc này mới mượn được nhà bếp dùng, tay chân nhanh nhẹn đem cá hầm lên, lại nấu một nồi cháo hoa, canh trứng gà thì không chưng, thứ đó vài phút là chín, chờ Hứa Ngạn Thăng tỉnh lại, có thể làm cho hắn ăn bất cứ lúc nào.
Đợi nàng chuẩn bị đồ ăn xong, nhìn lên phòng bệnh, Hứa Ngạn Thăng quả nhiên đã tỉnh.
"Thế nào? Đầu có choáng không?"
Mấy lời cảm ơn hay không đều là nhảm, Ninh Nguyệt không nói một lời, chỉ quan sát vẻ mặt của Hứa Ngạn Thăng, sợ hắn bị mất trí nhớ gì đó thì nàng chỉ có nước trợn mắt.
Cũng may trí nhớ của người ta không có vấn đề gì, "Sao ngươi lại đến đây? Vết thương của ta chỉ nhìn thấy ghê thôi, may lại là không sao."
"Ồ, vậy ngươi có đói không? Ta nấu cháo hoa ở nhà ăn bệnh viện cho ngươi đấy, muốn ăn một chút không?"
Cứ thế giằng co đến gần bốn giờ chiều, ba người trong phòng chắc chắn chưa ăn gì, làm sao có thể không đói?
Hứa Ngạn Thăng gật đầu: "Được, làm phiền ngươi."
Ninh Nguyệt khoát tay, cầm hộp cơm để trên tủ đầu giường, liền đi ra. Sau đó ra khỏi phòng bệnh đi lấy đồ ăn.
Sau khi nàng đi, Cao Chí Đông nói: "Ngươi xem, ngươi xem đi, lúc nàng chưa đến trong lòng ta cứ sốt ruột, căn bản không biết hầu hạ ngươi thế nào, vậy mà nàng đến chưa được bao lâu liền chuẩn bị hết mọi thứ, cả đồ dùng vệ sinh cá nhân, cả hộp cơm chúng ta dùng cũng không thiếu, còn cả làm cơm.
Cô nương tốt thế này, nếu ngươi không ra tay, biết đâu có ngày nàng bị người khác để mắt tới thì hối hận cũng không kịp đấy."
Dù sao nếu không phải hắn cảm thấy nếu hắn theo đuổi Ninh Nguyệt thì chắc chắn nàng không để ý tới hắn, hắn đã sớm ra tay rồi.
Vẻ ngoài xinh đẹp, lại tháo vát, tính tình cũng không tệ, bây giờ lại còn là giáo viên, cô nương thế này, có mà đốt đèn cũng chẳng tìm ra!
Hứa Ngạn Thăng đưa tay từ trên tủ đầu giường tiện tay sờ lấy một cái rồi ném ra, Cao Chí Đông quen bị hắn đánh lén lâu rồi, đã sớm đề phòng, đưa tay chụp lại rồi cầm lấy, cầm quả táo chà xát lên quần áo rồi "rộp rộp" cắn một cái: "Chà, ngọt thật! Không biết nàng mua quả táo này ở đâu, bây giờ vẫn còn tươi thế, hình như cũng không thấy bán nhiều nhỉ!"
"Im miệng mà ăn đi, nàng sắp quay lại rồi đấy."
Hứa Ngạn Thăng sợ hắn nói ra mấy lời khác, để Ninh Nguyệt nghe thấy thì sẽ khó xử.
Cao Chí Đông khoa tay một động tác ra hiệu tự mình ngậm miệng lại, rồi chuyên tâm ăn táo, hơn mười phút sau Ninh Nguyệt trở lại.
Đồ ăn đều được đựng trong hộp cơm, một chồng hộp cơm phía trên còn có thêm một bát canh trứng gà nóng hổi.
Hứa Ngạn Thăng sốt ruột, định đưa tay giúp một tay, vừa động đã thấy choáng váng, hắn đành nằm lại, rồi trừng Cao Chí Đông: "Còn không mau đỡ một tay."
Cao Chí Đông mau chạy lên trước đón bát canh trứng gà, miệng xin lỗi: "Tại ta tại ta, vừa rồi ta nên đi lấy cùng, ta còn tưởng là cô ấy chỉ làm cháo thôi."
Ninh Nguyệt không hề để ý: "Một mình ta mang được, cũng không có bao nhiêu thứ."
Đem hộp cơm đặt trên tủ đầu giường, rồi từ từ mở nắp hộp: "Điều kiện có hạn, anh ăn tạm vậy, canh trứng gà ăn trước nhé, cá là cá hấp, có thể hơi nhạt một chút, nhưng bây giờ anh chỉ có thể ăn thế này thôi."
"Thế này, thế này quá làm phiền em rồi!"
Ninh Nguyệt nói: "Ta không nói mấy lời khách sáo này, anh xem, anh vì che chở ta mà bị thương nặng thế này, có phải ta cũng chẳng khách sáo với anh đâu."
Hứa Ngạn Thăng khẽ cong môi lộ ra một nụ cười hiền lành: "Được, vậy thì không khách sáo. Chắc trưa em cũng chưa ăn gì, ăn cùng nhau một chút đi."
Ninh Nguyệt nói: "Em ăn rồi, đây là phần cho anh với cả thanh niên trí thức Cao, mọi người mau tranh thủ lúc còn nóng mà ăn đi."
Ngã một cái như vậy, Hứa Ngạn Thăng là thật sự khó chịu, vì não bị chấn động nên còn thấy hơi buồn nôn.
Nếu là đồ Cao Chí Đông tùy tiện mua, chắc hắn cũng chẳng ăn đâu, nhưng hôm nay cơm này là Ninh Nguyệt tự tay làm.
Hắn ra hiệu cho Cao Chí Đông đỡ hắn ngồi dậy, rồi tự mình bưng bát canh trứng gà, dùng thìa múc một miếng, canh trứng gà vừa mềm vừa trơn, phía trên hẳn là còn nhỏ một giọt dầu mè, hơi nóng một chút, vừa ăn vào gọi là thơm lừng.
Một bát canh trứng gà trong chốc lát đã xuống bụng, Ninh Nguyệt lại đưa cháo hoa cho hắn: "Cá hấp đây, anh ăn một chút đi, điều kiện hạn chế, có thể thời gian hơi lâu một chút, nhưng hương vị chắc là vẫn được."
Cá trong không gian ngon hơn cá vớt ở sông bên ngoài là chắc rồi, nàng còn thêm một chút nước linh tuyền vào mấy món này, nàng thử rồi, uống nước linh tuyền bao nhiêu cũng không có tác dụng tẩy tủy đan như trong tiểu thuyết, uống bao nhiêu cũng sẽ không toàn thân bốc ra dầu đen, nhưng đối với việc hồi phục thể lực, làm vết thương mau lành là tuyệt đối có hiệu quả.
Hứa Ngạn Thăng bị thương ở trán, tuyệt đối đừng để lại sẹo.
Còn về công hiệu khác, nàng còn chưa thử qua.
Cao Chí Đông gắp thịt cá vào bát giúp hắn, cá trắm cỏ ít xương, nhưng không phải là không có, thỉnh thoảng vẫn gắp phải một hai cái, nhưng hắn cũng nhìn ra được, lão Hứa rất thích ăn.
Một con cá trắm cỏ hơn một cân bị hắn ăn hết hơn phân nửa, rồi lại uống thêm một bát cháo hoa, cuối cùng mới đặt đũa xuống.
Thấy hắn không ăn nữa, Cao Chí Đông lúc này mới đem hết đồ ăn sang một bên, quét sạch đồ ăn thừa.
Hắn ra ngoài rửa hộp cơm, trong phòng bệnh lập tức im ắng.
Ninh Nguyệt thấy hơi xấu hổ, liền dặn dò mấy câu: "Hoa quả cứ để đấy đã, nếu muốn ăn thì cứ nói cho tôi biết, sáng mai tôi làm xong sẽ mang đến cho anh."
Hứa Ngạn Thăng vội từ chối: "Không cần, em còn phải đi học, tuyệt đối đừng chạy tới chạy lui. Anh cũng chỉ ở đây hai ngày rồi ra viện thôi, không cần phiền phức vậy đâu."
Ninh Nguyệt không nhắc lại chuyện đưa cơm, dù sao, trong lòng nàng đã có chủ ý.
Đợi Cao Chí Đông trở về, nàng liền chủ động cáo từ, dù sao là nam nữ khác biệt, nàng ở đây mãi cũng không tiện, liền bị Cao Chí Đông gọi lại: "Đây là tiền và phiếu lương, cô cứ cầm mà dùng trước đã..."
Cao Chí Đông đúng là không hề từ chối, bọn họ đến vội quá, Hứa Ngạn Thăng lại gặp tình cảnh như vậy, hắn chỉ có thể mang hết tiền của mình theo, phiếu thì không có lấy một tờ, đóng viện phí, trong tay hắn đúng là không còn xu nào.
"Được, ta sẽ không khách sáo với ngươi, lão Hứa có tiền, đợi về sẽ trả lại cho ngươi."
Nếu không cầm, thì đến phần cơm họ còn chẳng có mà ăn.
Ninh Nguyệt lúc này mới thực sự đi rồi, nhưng cũng không về nhà ngay mà đến nhà máy nông nghiệp cơ khí.
Đỗ Đào Hoa một tuần chỉ được nghỉ một ngày cuối tuần, mà giờ đang là thứ năm đã về, mà còn về thẳng nhà mẹ đẻ, hơn nữa, lúc này cô ta vừa ra tay đã rất độc ác, chuyện này không bình thường, nên, nàng phải đến nhà máy nông nghiệp cơ khí hỏi han chút đã.
Cầu phiếu cầu phiếu cầu phiếu! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!
Các bạn, không có phiếu thì cho mình xin cái bình luận hay đánh tạp cũng được a, xin đó!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận