Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 441: Tu chân cuộn vương 69 (length: 8351)

Tống Thiên Thần vừa ra khỏi động phủ, trận pháp tự nhiên liền mở ra. Đinh Chỉ thu hồi linh căn đỏ rực trong tay vào không gian hoa bài, mặc cho Tống Thiên Thần đánh một chưởng vào người. Thân thể nàng bị chưởng này đánh lùi cực nhanh, thậm chí trực tiếp văng ra khỏi thiên điện. Vừa chạm đất, Đinh Chỉ lập tức xé tấm truyền tống phù, một giây sau nàng biến mất tại chỗ.
Tống Thiên Thần sau khi đánh một chưởng vào người Đinh Chỉ liền bị phản lực đẩy lùi, đập vào tường mới dừng lại.
"Nghiệt đồ! Đánh người còn dám bỏ chạy, Trần Cẩn các ngươi mau dẫn người đi đuổi theo, nàng chắc chắn chạy không xa!"
Trần Cẩn thấy Đinh Chỉ tự mình bước ra ngoài thì đã có dự cảm không lành, mắt thấy nàng biến mất trước mặt, liền ngự kiếm đuổi theo.
Một kẻ không có cả linh căn, hắn không tin nàng có thể chạy thoát.
Tống Thiên Thần mặc kệ thân thể đau đớn, lồm cồm bò dậy chạy vội vào thiên điện. Ông ta thấy vết thương của con gái vốn đã được xử lý nay lại rỉ máu, vùng đan điền trống rỗng, liền phì ra một ngụm máu già, "Đinh Chỉ! Bản tôn nhất định phải lột da rút gân cho ngươi chết không có chỗ chôn!"
...
Cách Bích Vân Tông ngàn dặm, Đinh Chỉ cắm đầu xuống đất.
Cựa quậy thân thể, ngoài việc mông ê ẩm như thể bị quăng thành tám mảnh, nàng không cảm thấy khó chịu gì.
Cũng may, cũng may nàng đã nghe được tiếng bước chân của hai người kia mà kịp thời dán phù lục vào người, nếu không thì một chưởng của Tống Thiên Thần chắc chắn lấy mạng nàng.
Để chắc ăn, nàng lại dán thêm một lá phù lục lên người.
Nhìn xung quanh một chút, cách chỗ nàng không xa là cổng thành lớn, trên cửa thành viết ba chữ lớn "Nguyệt Lương Thành", nơi này trước kia nàng từng đến khi làm nhiệm vụ. Nó cách Bích Vân Tông ít nhất ngàn dặm, một lần nữa từ trong không gian lấy ra một viên sống lại đan tứ phẩm nuốt vào. Trong chớp mắt, cả người Đinh Chỉ tràn đầy tinh thần. Nàng nhanh chóng đứng dậy, vội vàng vào thành. Vì hồn đăng của nàng vẫn còn ở Bích Vân Tông, bọn họ sẽ rất nhanh truy ra vị trí của nàng, nàng còn phải chạy trốn.
Đáng tiếc, lúc này nàng chỉ là người bình thường. Dù đã uống đan dược vết thương trên người đã lành được bảy tám phần nhưng tốc độ di chuyển vẫn rất chậm. Rốt cuộc cũng chạy được vào thành tìm tới truyền tống trận.
Lấy linh thạch từ không gian hoa bài ra để thanh toán, rồi xếp hàng tiến vào Liễu Không giữa truyền tống trận.
Một trận choáng váng đầu óc, chẳng mấy chốc nàng xuất hiện ở thành trì gần Vạn Kiếm Tông.
Các đại tông môn đều có điểm đóng quân ở các thành trì, nhất là những nơi gần tông môn, là điều chắc chắn. Đinh Chỉ tìm đến ngay.
"Ngươi tốt, ta là Đinh Chỉ của Bích Vân Tông. Phiền ngươi giúp ta liên lạc với Khương Ninh Nguyệt sư tỷ ở Phong Thứ Chín được không? Ta bị người đuổi giết, túi trữ vật bị cướp, thẻ ngọc truyền tin cũng bị lục soát rồi, không cách nào liên lạc được với nàng. Cấp bách lắm."
Nàng vừa trốn đến nơi đã nghĩ ngay đến Khương sư tỷ. Ở thế giới này, có vẻ như nàng chỉ có mỗi một người bạn là Khương sư tỷ.
Đệ tử quản sự điểm đóng quân thấy dáng vẻ máu me khắp người của Đinh Chỉ liền biết chắc là có chuyện xảy ra. Nghe nàng nhắc đến đại danh Khương Ninh Nguyệt, lập tức báo tin cho Ninh Nguyệt.
Mấy ngày nay Ninh Nguyệt đang lo chuyện này. Vừa nghe tin Đinh Chỉ bị đuổi giết, nàng gần như hiểu ngay, chắc chắn là Tống Thiên Thần ra tay với nàng. Nàng không biết linh căn của Đinh Chỉ có còn không nữa.
"Nói với nàng hãy đợi ở đó, ta đến đón nàng ngay."
Đệ tử quản sự điểm đóng quân chuyển lời của Ninh Nguyệt, rồi mời Đinh Chỉ vào phòng nghỉ.
Còn Ninh Nguyệt, nàng ngay lập tức chạy đến sân nhỏ của đại sư huynh, "Đại sư huynh cứu mạng!"
Văn Thanh Viễn đang vẽ bùa. Nghe tiếng kêu bên ngoài, tay run lên, một lá phù Ngũ phẩm bị phá hỏng.
"Sư muội, sao vậy?"
Ninh Nguyệt lo lắng nói: "Đại sư huynh, mau đi theo ta đến Diệu Nhật thành, Đinh Chỉ gặp chuyện rồi, người Bích Vân Tông đang đuổi giết nàng!"
Văn Thanh Viễn cầm bút phù trong tay thu lại, không hỏi gì thêm, kéo Ninh Nguyệt một cái thuấn di đã xuất hiện ở Diệu Nhật thành.
Thần thức mạnh mẽ quét khắp Diệu Nhật thành, Văn Thanh Viễn nhanh chóng phát hiện ra điểm đóng quân bị người đánh cho tan hoang và...
"Gặp!" Văn Thanh Viễn thấy bàn tay lớn kia sắp chụp lên người Đinh Chỉ, không kịp nghĩ nhiều liền lập tức thi triển thuấn di. Một giây sau, hai người xuất hiện ngay bên ngoài điểm đóng quân. Thấy Tống Thiên Thần đánh một chưởng xuống Đinh Chỉ, vốn nghĩ rằng Đinh Chỉ sẽ bị đánh thành tương nhưng cảnh tượng đó không xảy ra. Ngược lại, một chưởng của Tống Thiên Thần bị một lực lượng khổng lồ bắn ngược, cả người bị chấn bay ra ngoài!
Ninh Nguyệt tiến lên nắm lấy Đinh Chỉ, "Đại sư huynh, mau rời khỏi đây trước."
Văn Thanh Viễn kéo Ninh Nguyệt nhanh chóng biến mất khỏi Diệu Nhật thành.
Bên kia, Tống Thiên Thần bị đánh cho thổ huyết, trong mắt xuất hiện một vòng máu đỏ, "Vạn Kiếm Tông, lại là Vạn Kiếm Tông! Chạy được hòa thượng, không chạy được miếu!"
Tránh khỏi ánh mắt của Tống Thiên Thần, Văn Thanh Viễn hỏi Ninh Nguyệt: "Sư muội, chúng ta có về tông môn luôn không?"
Ninh Nguyệt lắc đầu: "Không, chúng ta đến Bích Vân Tông."
Hai người vừa nhìn đã thấy linh lực của Đinh Chỉ đã cạn kiệt. Ngay cả bộ quần áo dính máu kia cũng chưa thay, dù vết thương ở bụng đã khép lại nhờ đan dược nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch không chút máu. Còn Tống Thiên Thần thì lại muốn đuổi tận giết tuyệt!
Xem ra, một số việc không trốn tránh được!
Hai tông vốn không cách nhau xa vạn dặm, với tu sĩ Nguyên Anh mà nói, ngự kiếm chỉ mất nửa ngày. Ngồi truyền tống trận thì cũng chỉ mất mấy hơi thở.
Đinh Chỉ thấy Ninh Nguyệt như có chỗ dựa tinh thần. Nhưng khi nghe Ninh Nguyệt nói còn muốn đi Bích Vân Tông, nàng liền căng thẳng: "Trở lại làm gì?"
"Hồn đăng của ngươi vẫn còn ở Bích Vân Tông, không lấy về ngươi sẽ trốn không thoát khỏi sự truy sát của Tống Thiên Thần."
Đinh Chỉ: "Không được, ta không thể để ngươi và ta phải mạo hiểm! Nếu các ngươi có bất kỳ nguy hiểm nào, ta thà chết còn hơn!"
Ninh Nguyệt kéo tay nàng, nắm chặt một chút, "Yên tâm đi, với tính cách của Tống Thiên Thần lúc này chắc chắn ông ta đang đến Vạn Kiếm Tông gây sự. Ông ta tuyệt đối không ngờ chúng ta sẽ giết ngược lại."
"Nhưng làm sao chúng ta vào tông môn được?"
Các tông môn đều có Hộ Tông đại trận, cho dù dùng phù lục ẩn thân thì không có ngọc bài thân phận vẫn sẽ bị trận pháp hất ra ngoài.
Ninh Nguyệt nói: "Đơn giản thôi, ngươi không cần lo chỉ cần nghe ta là được."
Không kịp ra tay, nếu đối phương kịp phản ứng, mạng nhỏ của Đinh Chỉ tuyệt đối khó giữ.
Văn Thanh Viễn là công cụ người, chỉ nghe chỉ huy. Tiểu sư muội chỉ đâu thì hắn đánh đó.
Ba người một phen lẩn quẩn, rất nhanh đã xuất hiện ở Nguyệt Lương Thành bên ngoài Bích Vân Tông.
Ninh Nguyệt tùy tay lấy ra ba lá phù lục, ba ba ba dán lên ba người.
Phù lục biến mất, ba người trong nháy mắt ẩn thân.
Không mất nhiều thời gian, Ninh Nguyệt đã dẫn theo hai người tìm đến điểm đóng quân của Bích Vân Tông tại Nguyệt Lương Thành.
Bên trong có vài đệ tử nhỏ đang bận rộn, Ninh Nguyệt đi vào liền giật ba chiếc ngọc bài thân phận, bọn họ nửa điểm tri giác cũng không có.
Ra khỏi điểm đóng quân, chia hai chiếc còn lại cho hai người, "Đeo lên đi, ta thử rồi, chỉ cần đeo ngọc bài thì dù đang ẩn thân vẫn có thể an toàn thông qua."
Cảm ơn bánh kẹo vị mèo đã khen thưởng 1666 sách tệ!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận