Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 325: Pháo hôi đỉnh lưu 29 (length: 8004)

"Vậy ngươi có thể giúp chúng ta gọi các ngươi một tiếng lão bản được không?"
Ninh Nguyệt tùy ý Trương Túc cùng Khúc Văn Nhã đi cùng lão bản thương lượng thuê công việc, còn mình thì lôi kéo Tô Mạt ở trong tiệm đi dạo.
"Không ngờ một cửa hàng nhạc cụ lớn thế này, mà nhạc cụ lại đầy đủ đến vậy!"
Ninh Nguyệt đánh giá bộ đàn dương cầm có giá hơn tám trăm ngàn trong tiệm, nhân viên phục vụ thấy nàng dừng lại liền giới thiệu cho Ninh Nguyệt, "Cây dương cầm này là của nhà máy sản xuất dương cầm hàng đầu thế giới Ba Thác Áo, 97% nghệ sĩ biểu diễn toàn cầu chọn thương hiệu này, cây dương cầm này của chúng tôi, bất kể là âm sắc, độ nhạy và độ ổn định đều vô cùng tốt, nếu như cô có hứng thú có thể thử đàn."
Ninh Nguyệt lắc đầu, vì ghi hình chương trình cho tiện, nàng mặc một bộ đồ thể thao, không hợp với đàn dương cầm cho lắm.
Một vị khách đi sau các cô vào, ngạc nhiên nói: "Đắt như vậy sao? Dương cầm quả thực không phải thứ người bình thường có thể chạm vào, học đàn thì đắt, mà đàn còn đắt hơn nữa!"
Nhân viên phục vụ thấy họ dẫn theo một bé trai tám chín tuổi liền giới thiệu, "Cây dương cầm này là loại dành cho biểu diễn, người mới học thì mua đàn upright là được rồi, giá khoảng mười lăm ngàn đến ba mươi ngàn. À, tiệm chúng tôi có loại đàn như thế."
Nhân viên phục vụ dẫn mấy vị khách kia đi xem các loại đàn dương cầm khác.
Ninh Nguyệt thì kéo Tô Mạt đi dạo, trong tiệm nhạc cụ cổ điển của Hoa Hạ rất nhiều, hầu hết các nhạc cụ phổ biến đều có thể tìm thấy ở đây, cổ cầm, đàn tranh, tì bà, đàn nhị, sênh, sáo, tiêu, huân, thậm chí cả kèn, mõ!
Không sai chính là mõ! Thứ này cũng là nhạc cụ.
Đi dạo một vòng trong cửa hàng nhạc cụ, Khúc Văn Nhã đã nói chuyện xong với lão bản, "An Ninh Nguyệt, ta đã mượn được một cây guitar, ngươi có muốn hát cùng ta không?"
Ninh Nguyệt thực sự không có hứng thú với ca hát, bèn quay sang hỏi Tô Mạt luôn đi theo bên cạnh mình: "Ngươi có muốn cùng nàng chơi không?"
Tô Mạt không chút do dự nói: "Ta ở cùng với ngươi!"
Ninh Nguyệt khoát tay với Khúc Văn Nhã, "Ngươi với Túc ca cứ hát trước đi, chúng ta đi dạo một vòng, nếu không tìm được cách kiếm tiền thì quay lại."
Khúc Văn Nhã hướng Ninh Nguyệt cười tươi, còn trêu chọc bộ ngực nàng, "Đi đi, dù sao du khách cũng không phải vì người nhiều mà đưa thêm tiền, ngươi tốt nhất là mau kiếm được mười tám ngàn, chúng ta cũng không cần phải bày sạp hát rong ở đây!"
Ninh Nguyệt dẫn Tô Mạt đi mà không chút luyến tiếc, bên quay phim cũng chia làm hai hướng, một hướng quay Khúc Văn Nhã, Trương Túc, hai người còn lại thì đi theo Ninh Nguyệt hai người tiếp tục đi về phía trước.
Cổ thành thực sự rất cổ kính, diện tích ước chừng ba mươi kilomet vuông, bắt đầu xây dựng từ thời Tần, đến nay khoảng hơn hai ngàn năm lịch sử.
Đi khoảng nửa con phố, Ninh Nguyệt phát hiện một cửa hàng bán văn phòng tứ bảo, nàng lập tức sáng mắt, lôi kéo Tô Mạt đi vào tiệm.
Trong tiệm trưng bày không ít tranh chữ, lớn nhỏ đều có, Ninh Nguyệt đánh giá một vòng, phát hiện những bức họa này hầu như đều là tranh của người thời cận đại, mà tên những người này thì nàng chưa từng nghe qua ai.
Dù sao đây không phải là một thế giới, mà nguyên chủ đối với mấy cái này lại không có gì nghiên cứu, nàng không nhận ra cũng là bình thường.
Trong quầy bày mấy loại bút mực giấy nghiên, còn có các loại công cụ vẽ, ông chủ tiệm tóc đã hoa râm, mang kính lão đang đọc sách.
"Lão tiên sinh, chúng cháu là khách du lịch đến Cổ trấn, không biết có thể mượn tiệm của ông bút mực dùng một lát, chúng cháu muốn kiếm chút tiền lộ phí, đợi kiếm được tiền sẽ trả tiền bút mực cho ông."
Lão bản đặt quyển sách trên tay xuống, khẽ cúi đầu, nhướng mắt từ trên kính xuống đánh giá Ninh Nguyệt cùng Tô Mạt, "Được thôi, lỡ như các ngươi không kiếm được tiền thì sao?"
Ninh Nguyệt nghĩ nghĩ, rồi dứt khoát tháo đồng hồ tay ra, "Tiền của chúng cháu đều bị lấy hết rồi, trên người chỉ có chiếc đồng hồ này còn chút giá trị, ông xem giữ đồng hồ này có được không?"
Lão bản lại cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ Ninh Nguyệt để trên bàn, thương hiệu ông biết, chiếc đồng hồ này bán đồ cũ đi cũng được vài chục ngàn tệ, xem ra hai cô bé này thật sự không có tiền gì, mà lại, phía sau hai người còn có mấy người vác camera đi theo, đoán chừng là người nổi tiếng nào đó đến Cổ trấn quay chương trình, ông dứt khoát nói: "Chỉ mượn bút mực thôi à? Giấy thì cần loại nào?"
Ninh Nguyệt mau chóng nói ra yêu cầu của mình.
Lão tiên sinh đẩy chiếc đồng hồ về phía cô, "Chỗ ta vừa có bộ đồ dùng luyện viết chữ của tiểu tôn tử, nếu các cháu không ngại thì cứ cầm mà dùng, còn chuyện thế chấp thì không cần.
Các cháu cứ viết ở ngoài tiệm đi, lát ta sẽ kêu người giúp các cháu kê bàn ra ngoài, ở dưới mái hiên sẽ không bị nắng."
Ninh Nguyệt vội vàng nói cảm ơn, rồi có người đem một chiếc bàn dài kê ra dưới mái hiên trước tiệm, rồi, một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi mang một bộ bút mực giấy nghiên cùng một bộ đồ vẽ đặt lên bàn.
Ninh Nguyệt:… Ban đầu nàng chỉ muốn viết chữ bán, lão tiên sinh thậm chí còn chuẩn bị cả đồ vẽ cho nàng, vậy thì nàng chỉ có thể ra vẻ rồi.
Trải giấy ra, Tô Mạt rất ngoan ngoãn bắt đầu giúp nàng mài mực, Ninh Nguyệt cầm bút lên rồi cười nhìn Tô Mạt, "Ngươi có thích động vật nhỏ không?"
Tô Mạt phấn khởi nói: "Ngươi còn biết vẽ tranh hả?"
Ngay lập tức nàng lại ỉu xìu, bởi vì nàng chợt nhớ ra, Ninh Nguyệt từ nhỏ đã sống ở nông thôn, học xong cấp ba liền không học nữa, cho dù biết vẽ thì đoán chắc cũng chỉ biết vẽ những thứ đơn giản, cau mày nghĩ nửa ngày, nàng mới nói: "Ta thích vịt, vịt con kêu cạc cạc, ngươi giúp ta vẽ một con vịt con đi!"
Dân quê ai mà không nuôi gà nuôi vịt, chắc Ninh Nguyệt sẽ vẽ được con vịt chứ, đúng không?
Bên kênh chat: "Á cái này! Đây là lần đầu ta thấy đại tiểu thư chu đáo thế, cô ấy lại kêu An Ninh Nguyệt vẽ cho mình con vịt, đoán chừng là thấy con vịt dễ vẽ."
"Sao con vịt lại dễ vẽ được!"
"Tọa độ Bắc Hà nông thôn, bảy tuổi đi học đã biết vẽ vịt: Thầy cho ta 0 điểm, bạn bè cho ta 2 điểm, mẹ cho ta 3 cái tát, vẽ con vịt đó!"
"Đúng đúng đúng, cái này ta biết, xem ra đại tiểu thư cũng nghe chuyện này rồi!"
Fan của Tô Mạt ai cũng biết động vật cô nàng thích nhất là chó, chính cô còn nuôi một con Samoyed thuần chủng!
"Có phải An Ninh Nguyệt đang có chút tự cao không? Lại còn muốn vẽ tranh để bán!"
"Đây là lại muốn copy theo hình tượng gì sao? Dựng hình tượng thế này là dễ lật xe lắm nha."
"Haizzz, thật không hiểu cô ta nghĩ gì, khó khăn lắm mới tẩy trắng được, chỉ cần như trước đây ngoan ngoãn quay phim ca hát là được rồi, hà tất hành hạ như thế!"
Tô Khanh Ngôn đang bị ép ở nhà, cũng xem Ninh Nguyệt livestream, nhìn thấy khuôn mặt của cô ta càng ngày càng xinh đẹp hơn, ghen ghét lên đến đỉnh điểm, thủy quân nàng không dám thuê, dứt khoát mở hết mấy cái điện thoại lên, rồi toàn bộ thay tiểu hào, trong khi livestream thì spam để bôi nhọ Ninh Nguyệt.
Ừ, nàng quyết định đích thân ra trận!
"Chương trình hiện giờ đều có kịch bản cả thôi, An Ninh Nguyệt một người từ nông thôn mà lại đòi đi đâu học tiếng Đức tiếng Ý, khẳng định là học thuộc lời thoại trước rồi."
"Lầu trên thiểu năng, ngươi đi mà học một cái thử xem."
"Khuôn mặt của An Ninh Nguyệt ngày càng xinh đẹp ra, ai đó có thể cho tôi xin địa chỉ làm chỗ này với, tôi cũng muốn thay đổi khuôn mặt như vậy a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận