Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 188: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 113 (length: 7743)

Thế là, nàng nhẫn nại tính tình chịu đựng ngượng ngùng mở ra hành trình dạy học, dù sao cũng sống lâu hai đời, chưa ăn thịt heo mập thì cũng phải thấy heo mập đi chứ? Tức là chưa thấy thì trên mạng tài nguyên phong phú như vậy ai mà chưa xem qua nhiều thể loại như thế chứ!
Đêm tân hôn này đèn phòng tắt rồi lại sáng, sáng rồi lại tắt, giày vò không biết bao nhiêu lần, mãi đến tảng sáng mới hoàn toàn yên tĩnh.
Người nhà họ Đỗ hôm nay sau khi rời giường đều cố ý đi lại nhẹ nhàng, sợ kinh động đến đôi vợ chồng mới cưới trong phòng tân hôn, nhưng mà cháo trong bếp vừa mới sôi, Lý Ái Liên liền thấy em rể bưng chậu ra ngoài sân rửa mặt.
Sau đó lại nhìn hắn cầm chổi quét dọn sân sạch sẽ một lượt, còn cho hai con gà ăn nữa, đợi đến khi điểm tâm đã chuẩn bị xong, hắn mới quay trở về phòng ngủ phía đông, ngay sau đó là tiếng đóng cửa phòng.
Ninh Nguyệt mệt mỏi cả đêm, lúc này đang ngủ ngon, bên tai lại truyền đến tiếng người ồn ào, nàng bực bội trở mình, tay còn giống như đuổi ruồi quơ quơ, định đuổi cái âm thanh ồn ào kia đi, nhưng mà một giây sau, bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ.
Ninh Nguyệt giật mình một chút liền mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt nam nhân tràn đầy ý cười, "Cơm chín rồi, dậy đi."
Ninh Nguyệt trong chăn vươn vai một cái, đôi tay trắng nõn như sứ lộ ra khỏi chăn, Hứa Ngạn Thăng cảm giác mình lại muốn xao động, vội vàng dời mắt đi chỗ khác, "Em mặc bộ nào, anh lấy cho."
Ninh Nguyệt không khách khí nói: "Anh đưa cho em cái áo sợi tổng hợp năm ngoái ấy, đặt bên trên đồ lót, lấy cho em, quần thì mặc cái màu lam."
Hứa Ngạn Thăng trực tiếp đi qua mở tủ quần áo của Ninh Nguyệt, tìm được bộ quần áo nàng nói, bao gồm cả một bộ đồ lót hoàn toàn mới.
Chỉ là, đồ lót của nàng có chút kỳ lạ, tối qua tối om om cởi quần áo hắn không để ý, hôm nay xem như nhìn rõ, thứ này lại còn đẹp hơn cả quần áo mặc ngoài, giống như làm bằng tơ lụa, phía trên còn thêu hoa văn, sờ vào thì vừa trơn vừa mềm, nhìn thì rất khéo léo, mà lại, đồ lót của cô vợ hắn có phải hơi nhiều quá không, đủ các màu ít nhất cũng phải bảy tám bộ.
Nghĩ đến dáng vẻ chúng được mặc trên người vợ mình, tai Hứa Ngạn Thăng không khỏi lại đỏ lên.
Ninh Nguyệt nhận lấy quần áo hắn đưa, không hề ngại ngùng mặc trước mặt hắn, Hứa Ngạn Thăng thoạt đầu còn quay mặt đi, cuối cùng thì dứt khoát, cứ vậy mà nhìn chằm chằm, da của nàng thật sự rất trắng, mịn màng không tưởng nổi, ngay cả lông tơ cũng không nhìn thấy, trách sao sờ vào thấy thoải mái như vậy...
"Được không?"
"Ừ!"
Ừ xong, tai ai đó càng đỏ hơn.
Hai người này thật sự là một người dám hỏi, một người dám đáp!
Ninh Nguyệt ha ha ha liền bật cười, tên này vừa xấu hổ thật sự là quá đáng yêu, như một con cún con ấy, khiến nàng không nhịn được muốn trêu ghẹo hắn!
"Vậy không được nhìn nữa, đi lấy nước cho em, em rửa mặt ở ngoài, ban đêm cho anh xem đủ!"
Nói xong nàng đã bước xuống giường, kéo quần lên, che đi chỗ đã bị vải trắng che khuất kia.
Hứa Ngạn Thăng không nhìn, nghe lời bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài múc nước.
Múc một ít nước lạnh, rồi lại đổi chút nước ấm, dùng tay thử nhiệt độ xong, cảm thấy không nóng không lạnh, đặt lên giá để chậu ở ngoài sân.
Mãi đến khi Ninh Nguyệt rửa mặt xong, hắn mới phản ứng được vừa rồi mình đã làm gì!
Hắn, sao có thể tự nhiên nghe Ninh Nguyệt sai bảo như thế chứ? Hơn nữa còn một chút ý không muốn cũng không có!
Giờ khắc này, Hứa Ngạn Thăng đột nhiên có chút hoài nghi nhân sinh!
Trương Đại Mai đang nhìn chằm chằm vào động tĩnh bên ngoài, nhìn thấy những việc con rể làm, Trương Đại Mai hài lòng gật đầu, con gái bà là theo bà, đúng là cái người làm chủ được.
Lão già nhà bà từ khi kết hôn bắt đầu liền đều nghe theo bà, đến bây giờ cũng chưa từng cãi nhau với bà.
Hai người đã sống với nhau hơn nửa đời, đừng nói là không có cãi nhau, cãi vặt thì chắc chắn là có, nhưng giống như mấy nhà khác, hơi tí là mắng nhau, động tay động chân thì chưa từng xảy ra.
Nếu vợ chồng mỗi ngày đều đánh chửi nhau thì còn cưới làm gì cho mệt!
Ninh Nguyệt rửa mặt xong liền vào phòng, cầm hộp "Biến trang" kem dưỡng da đặt ở cửa hàng liền thoa lên mặt, thoa xong thấy nam nhân còn đứng ở cửa phòng, mắt nhìn chằm chằm vào nàng, nàng dứt khoát một tay kéo hắn lại, dùng ngón tay khoét một chút kem từ trong hộp, trực tiếp bôi lên mặt nam nhân, "Thoa cho anh một chút, để anh cũng thơm." Sau đó còn cẩn thận xoa đều.
Hứa Ngạn Thăng: Hắn là đàn ông con trai ai lại thoa cái gì mà thơm chứ?
Nhưng hắn cũng không né tránh nửa phần, mặc cho Ninh Nguyệt sờ tới sờ lui trên mặt mình, hắn tự mình sờ thì chả cảm giác gì, nàng sờ thì lại thấy thoải mái muốn chết.
Ninh Nguyệt thoa mặt xong lại tiếp tục thoa tay cho hắn.
"Sao tay cũng muốn thoa?"
Động tác của Ninh Nguyệt khẽ ngừng lại, lập tức cười một tiếng: "Tay là thứ cần bảo dưỡng nhất đấy, lơ là thì nhanh lão hóa lắm."
Nghĩ đến đêm qua hai người hoang đường, Hứa Ngạn Thăng lập tức hiểu ra ẩn ý của nàng, hắn vội vàng rụt tay mình lại xoa tùy tiện hai cái, nói "Em nhanh lên đi, cơm chín rồi" rồi chạy mất.
Ninh Nguyệt: ... Nàng có phải yêu quái hại người đâu, có thể ăn được hắn hay sao mà chạy nhanh thế chứ!
Điểm tâm là cháo cao lương, ở giữa có cải trắng hầm với bột sắn dây, thêm canh mặn, mỗi bàn một đĩa trứng tráng lớn, còn có một đĩa dưa muối, bánh ngô và bánh cao lương.
Bây giờ nhà ai làm tiệc là chuẩn bị nhiều nhiêu ăn bấy nhiêu, căn bản là không còn thừa, nhà bọn họ còn lại chút canh mặn kia là vì thức ăn nhiều quá, canh mặn múc không được nhiều.
Gà vịt trong không gian vì luôn được thả rông, không chỉ lớn nhanh mà còn có vẻ rất dễ ấp.
Ninh Nguyệt đã cố tình quan sát, chỉ cần mấy quả trứng gà mà nàng để thêm mấy ngày không lấy vào kho thì trứng gà sẽ chất thành đống, liền sẽ có gà mái ấp, cho nên khoảng một năm trở lại đây, gà vịt trong không gian thật sự là sinh sôi thành đàn.
Vì vậy, lượng trứng đẻ ra mỗi ngày cũng rất nhiều, trong không gian cứ tùy tiện đi một vòng, ngoài chỗ đất đen ra thì hầu như chỗ nào cũng có thể nhìn thấy trứng gà, trứng vịt.
Ninh Nguyệt dứt khoát cứ vài ngày lại lấy ra ba bốn chục quả, đặt ở phòng của Trương Đại Mai, lúc nấu cơm thì đều do bà cầm trịch.
Lúc đầu chỉ dám làm canh trứng gà hoặc trứng hấp, về sau thấy trứng gà không ăn thì càng để càng nhiều, dứt khoát xả láng, thỉnh thoảng lại làm món xào, mỗi lần đều dùng một hai chục quả.
Ba cô con dâu đều không biết nhà có bao nhiêu trứng gà, dù sao ngày nào cũng ăn, nhưng ăn thế nào cũng ăn không hết.
Hai con gà nhà các cô tuyệt đối không thể đẻ ra lượng trứng như vậy.
Cho nên ba cô đều cho rằng chắc chắn là cô em chồng vụng trộm vào thành mang về, chuyện như thế này tuyệt đối tuyệt đối không thể lộ ra, bằng không cô em chồng gặp nguy hiểm thì chớ, sau này chắc chắn không có trứng gà ăn, bởi vậy, miệng ai nấy đều kín mít!
Chỉ cần nhìn cái đĩa trứng tráng to là có thể thấy, điểm tâm của nhà đã ngon hơn năm trước rất nhiều rồi.
Dâng lên hai chương để tăng thêm hương vị bánh kẹo mèo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận