Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 539: Nhân vật phản diện mẹ ruột 15(khen thưởng tăng thêm 1) (length: 8056)

Thịnh Vinh Phú bị con trai hỏi đau cả đầu, "Con nghĩ chị hai của con giống chị cả sao?"
Thịnh Nam Viễn không hiểu, nghĩ là con gái, cho thì là cho, không cho thì là không cho, có gì mà khác nhau?
Thịnh Vinh Phú đành phải giải thích: "Cha cho chị cả mười phần trăm cổ phần, mà nhà Phồn gia lại cho chị con hai phần trăm cổ phần tập đoàn làm của hồi môn."
Thịnh Nam Viễn không phục nói: "Đúng thế, họ không những cho chị cả hai phần trăm cổ phần làm của hồi môn, còn đưa cho chị ấy mấy người, những người đó đều được chị ấy sắp xếp vào công ty, toàn chiếm những vị trí quan trọng."
Thịnh Vinh Phú trước đây không nghĩ nhiều, nhưng vì một câu nói vu vơ của Ninh Nguyệt mà suy nghĩ sâu hơn, con bé thứ hai đần độn thế kia, chuyện công ty nó biết cái gì chứ.
Thằng ngốc này tự nhiên nhắc đến chuyện công ty, lẽ nào nó nghe phong thanh được gì từ chỗ Tiền Mạch Hàn?
Chị cả cầm mười phần trăm cổ phần, lại giữ vị trí quan trọng trong công ty, còn cho đám tâm phúc của mình vào công ty, nghĩ kiểu gì cũng thấy có chút không hợp lý.
Nam Viễn thì mới tốt nghiệp, lại không quen thuộc chuyện công ty, rất nhiều người không phục nó, nên khi làm việc cũng sẽ rất khó khăn...
Nghĩ đến đó, Thịnh Vinh Phú lập tức nói: "Con đừng lộ ra ngoài, sáng mai cha sẽ cho luật sư tới, chuyển cho con hai mươi phần trăm cổ phần, dù sao thì công ty sớm muộn cũng là của con, cho sớm hay muộn cũng thế."
Cổ phần Thịnh Thế ban đầu nằm trong tay Thịnh Vinh Phú là sáu mươi phần trăm, trong tay mẹ Thịnh có mười lăm phần trăm, còn lại hai mươi lăm phần trăm nằm trong tay mấy cổ đông nhỏ.
Con gái lớn kết hôn, hai vợ chồng đã bàn nhau, nên đã chuyển cho con gái lớn mười phần trăm từ phần của mẹ Thịnh, ông lại cho Thịnh Nam Viễn hai mươi phần trăm, trong tay vẫn còn bốn mươi phần trăm, cho nên ông không hề xót chút nào.
Thịnh Nam Viễn mừng rỡ, không ngờ cuộc gặp với chị hai lại có lợi thế này, xem ra sau này hắn phải giữ mối quan hệ tốt với chị hai mới được.
...
Ninh Nguyệt sau khi về nhà không lâu, Tiền Mạch Hàn liền trở về.
Nhìn người đàn ông tràn ngập vẻ cấm dục chậm rãi bước vào phòng khách, phản ứng đầu tiên của Ninh Nguyệt là: "Sao anh về sớm thế, còn chưa tới giờ tan sở mà?"
Tiền Mạch Hàn khựng bước, cơn giận bùng lên, cô gái này vẫn trước sau như một không muốn thấy hắn à?
Nhưng ngay sau đó cô nói tiếp: "Tiên sinh, anh phải đi làm chăm chỉ nha, không cố gắng kiếm tiền thì hai mẹ con chúng ta tiêu vào cái gì?"
Tiền Mạch Hàn: ... Cơn giận hình như đã dịu xuống chút, nhưng chưa tan hết!
Cho nên, hắn chỉ là công cụ kiếm tiền đúng không, vẫn là loại chỉ có bỏ ra không có nhận lại.
"Ta thiếu tiền tiêu của cô sao?"
Ninh Nguyệt: "Hiện tại thì không, nhưng em rất biết tiêu tiền, công ty giải trí chắc sẽ sớm giải ước với em, sau này em rảnh rỗi chắc chắn sẽ ra ngoài mua sắm mỗi ngày, anh kiếm nhiều tiền một chút, nhìn thấy đống giấy tờ thanh toán sẽ không thấy đau lòng!"
Tiền Mạch Hàn ném cặp công văn lên ghế sô pha, ngồi xuống bên cạnh Ninh Nguyệt, "Yên tâm, đủ sức nuôi cô."
"Anh có câu đó là được, sau này đừng chê em tiêu nhiều đấy nhé!"
Tiền Mạch Hàn thầm hừ một tiếng, tiền hắn kiếm được, để cô thoải mái tiêu xài, mấy đời cũng không hết.
"Hôm nay, cô đã làm gì?"
Ninh Nguyệt nghe mà ngẩn người, với tình trạng hiện tại của hai người, cũng có thể trò chuyện về chủ đề này sao?
Cảm giác những lời này là để những cặp vợ chồng thật sự hỏi nhau đó chứ?
"Buổi sáng ở nhà, buổi chiều đi vào bệnh viện thăm Thịnh Vinh Phú, em vừa từ bệnh viện về không lâu."
Tiền Mạch Hàn: A, đây là đến cả cha cũng không gọi rồi!
"Ừm, ông ta buổi sáng đến Long Đỉnh, muốn nói chuyện hợp tác với ta, nhưng ta đã từ chối."
Ninh Nguyệt không nhịn được nhếch miệng, "Còn hợp tác, người sao hỏa đụng phải rồi à? Long Đỉnh muốn dự án cần gì phải hợp tác với ông ta?
Ông ta không bằng nói thẳng là muốn chỗ tốt từ anh ấy! Anh không cần để ý tới ông ta làm gì."
Càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình đúng, ông già chắc chắn không phải cha ruột của nguyên chủ, sự đối xử khác biệt đã quá rõ ràng rồi, đừng nói chi là cái thói trơ trẽn và tính tình khác biệt một trời một vực so với nguyên chủ.
"À, hôm nay em đã lấy hai sợi tóc của Thịnh Vinh Phú, anh giúp em tìm chỗ uy tín làm xét nghiệm ADN đi."
Vừa lúc đó, quản gia mang trà tới trước mặt Tiền Mạch Hàn, hắn nhận lấy uống một ngụm, "Sao cô lại nghĩ đến chuyện kiểm tra cái này?"
Ninh Nguyệt nói: "Anh đã thấy ai làm cha ruột lại hạ thuốc mê con gái rồi đưa lên giường người đàn ông khác chưa? Sau đó, anh lại là người phải chịu trách nhiệm đi đăng ký kết hôn với em, nếu là người khác mà bị tính kế như thế, chắc chắn sẽ sinh thù.
Còn nữa, em chỉ kết hôn thôi mà, ông ta cho em cả căn nhà trị giá mấy chục triệu, anh nói xem anh có phải ngốc không?
Chỉ tính của hồi môn không thôi mà đã cho năm trăm triệu, toàn tiện nghi Thịnh gia!"
Tiền Mạch Hàn: "... Cô, thật sự không có ý định làm lành với Thịnh gia à? Nhỡ cô nghĩ sai thì sao?"
Cô ấy thực sự hận người Thịnh gia đến thế sao? Không, nàng chỉ là căm hận một cách công bằng tất cả những người đã từng làm tổn thương nàng!
Bởi vì chính bọn họ đã hại nàng mất đi sự trong sạch, mất đi đêm đầu tiên, mất đi người bạn trai đã yêu thương nửa năm.
Ninh Nguyệt liếc xéo hắn một cái, "Nếu ông ta là cha ruột của em, vậy em càng không tha thứ cho ông ta!"
Tiền Mạch Hàn: Cô nói có lý đấy, lần sau đừng nói nữa!
Vậy nên, cô thay đổi hiện tại là do thằng nhóc đó đúng không?
"Không cần xét nghiệm ADN đâu, sau sự kiện đó, ta đã cho người đi điều tra, cô thật sự không phải con của Thịnh Vinh Phú và Bạch Hà Anh, hai người bọn họ chỉ sinh Thịnh Kiều Kiều và Thịnh Nam Viễn.
Nhưng cô lại có chút quan hệ với họ, cha ruột của cô là anh em họ của Thịnh Vinh Phú, lúc hai tuổi cha mẹ cô gặp tai nạn xe cộ, Thịnh Vinh Phú liền nhận nuôi cô."
Nói rồi, hắn lấy một tập văn kiện trong cặp công văn, đưa cho Ninh Nguyệt, "Hắn nhận nuôi cô là bởi vì tài sản và tiền bồi thường tai nạn của cha mẹ cô cộng lại hơn bảy triệu, mà số tiền này hơn hai mươi năm trước là một khoản lớn, ông ta dùng số tiền đó đầu tư, kiếm lời, vài năm sau thành lập Thịnh Thế, có thể nói, không có tiền của cha mẹ cô, thì không có Thịnh Thế bây giờ."
Ninh Nguyệt lướt qua tài liệu cực nhanh, chỉ lát sau đã xem hết.
Cha mẹ nguyên chủ lại là nghiên cứu viên của Viện Nghiên Cứu Không Quân quốc gia sao?
Hai vợ chồng quen nhau ở viện nghiên cứu, vì quá đam mê nghiên cứu mà kết hôn hơi muộn, hơn ba mươi tuổi mới có nguyên chủ.
Không ngờ khi họ vừa hoàn thành một công trình nghiên cứu thì lại xảy ra tai nạn và qua đời, nguyên chủ cũng trở thành trẻ mồ côi.
Ninh Nguyệt đặt tài liệu xuống, trong mắt xuất hiện một tia lạnh lẽo.
"Cô định làm gì?" Tiền Mạch Hàn hỏi như có vẻ chỉ thuận miệng mà thôi.
Ninh Nguyệt: "... Đương nhiên là đoạt lại những thứ vốn thuộc về em rồi!"
Tiền Mạch Hàn: ... Tính khí nhỏ này của cô nàng, thật đúng là hợp với hắn!
"Là muốn đoạt lại toàn bộ Thịnh Thế, hay là chỉ tính đến cổ phần thôi?"
Ninh Nguyệt: "Đoạt lại toàn bộ thì không thực tế, dù sao thì Thịnh Vinh Phú cũng đã bỏ công sức ra, em chỉ cần cổ phần, anh thấy ông ta sẽ cho em bao nhiêu?"
Tiền Mạch Hàn cởi áo vest ngoài, kéo lỏng cà vạt, buông lơi chiếc nút áo sơ mi trên cùng, thân mình hơi nghiêng ra sau trên ghế sofa, cả người lộ ra vẻ lười nhác, Quản gia có mắt lập tức đem áo vest và cà vạt của hắn đi cất.
Cầu phiếu ạ.
Ai có phiếu thì cho em xin phiếu, ai không có thì cho em xin một chút nhân khí, để lại comment cũng được ạ, cảm ơn mọi người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận