Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 602: Nhân vật phản diện mẹ ruột 78 (length: 7867)

Ninh Nguyệt nghiêng người né được viên đạn, sau đó bật nhảy đá vào đầu tên s.á.t th.ủ. Rầm một tiếng, chiếc xe máy bị lật nghiêng, s.á.t th.ủ số ba bị Ninh Nguyệt đá văng xa ba mét, ngã xuống đất.
Lúc này, đội trưởng và lái xe mới chạy tới, đá hai khẩu s.ú.n.g trên mặt đất sang một bên, rồi khống chế hai tên s.á.t th.ủ.
Vẻ mặt Tiền Mạch Hàn lạnh tanh, sắc mặt âm trầm đáng sợ: "Bắt bọn này về thẩm vấn cho kỹ, chúng ta đi trước."
Xe của Trương Kình đã vòng qua đoạn đường kẹt xe, chạy tới, vệ sĩ từ ghế sau xuống xe, mời Tiền Mạch Hàn và Ninh Nguyệt lên xe.
Chiếc Cullinan nhanh chóng rời đi.
Trong xe không khí có chút ngột ngạt, hai người ngồi phía trước không dám thở mạnh. Về đến nhà cũ, Tiền Mạch Hàn lập tức lôi Ninh Nguyệt vào phòng ngủ của hai người.
Cửa phòng đóng sầm lại, rồi Ninh Nguyệt bị Tiền Mạch Hàn đè vào tường, hôn ngấu nghiến.
Nụ hôn này không còn dịu dàng, lưu luyến như trước, mà giống như cuồng phong bão táp xâm nhập lồng ngực, Ninh Nguyệt cảm thấy không khí trong ngực đều bị nghiền nát, bờ môi bị người đàn ông không ngừng cắn xé, mài giũa. Rõ ràng là một nụ hôn tràn đầy giận dữ, lại khiến Ninh Nguyệt tê dại cả da đầu, toàn thân mềm nhũn như bún, nếu không phải Tiền Mạch Hàn ôm chặt lấy eo, có lẽ nàng đã không đứng vững.
"Ôm ta lên giường."
Vốn đang giận sôi gan, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hiếm khi kiều diễm của người trong lòng, cơn giận của Tiền Mạch Hàn đột nhiên tan biến. Hắn bế thốc nàng lên, đi vài bước tới giường, quăng nàng lên giường. Hắn nhanh chóng lột sạch quần áo của nàng, lật qua lật lại kiểm tra không sót chỗ nào, xác định trên người nàng không hề hấn gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng mấy chốc, cả cơ thể người đàn ông bao trùm lên nàng, môi không ngừng hôn lên làn da trắng mịn của nàng: "Sao ngươi lại to gan như vậy hả? Ngươi có biết là ta sợ lắm không?"
"Tại ta sao?"
Tiền Mạch Hàn sao có thể trách nàng? Rõ ràng là do hắn gây họa, liên lụy đến nàng. Trong lòng hắn còn khó chịu hơn gấp bội. Sống đến chừng này, trừ ông nội, đây là lần đầu tiên có người che chở hắn như vậy.
Cũng may, nàng vẫn bình yên!
...
Hai vợ chồng trong phòng dày vò rất lâu, ngay cả cơm tối cũng không ăn. Mãi đến sáng hôm sau, Ninh Nguyệt mới ra khỏi phòng ngủ.
Nàng vừa cựa mình thì Tiền Mạch Hàn cũng tỉnh dậy. Mấy tên s.á.t th.ủ bị bắt hôm qua đã được chuyển hết đến đồn cảnh sát, nhưng trước khi đưa đi, Trương Kình đã thẩm vấn chúng. Tuy nhiên, chỉ moi được thông tin rằng chúng đều xuất thân từ doanh trại s.á.t th.ủ.
Một tổ chức có thế lực ngang ngửa Minh vực.
Minh vực do Tiền Mạch Hàn một tay gây dựng, chủ yếu là để làm ăn ở khu F châu, không có thế lực thì không thể hoạt động.
Vì vậy, mục đích lớn nhất của Minh vực vẫn luôn là để kiếm tiền.
Ngoài Minh vực, ở F châu còn có nhiều thế lực khác, bao gồm cả doanh trại s.á.t th.ủ, các tổ chức lính d.á.nh thuê quốc tế, các băng đảng nhỏ lẻ. Doanh trại s.á.t th.ủ và tổ chức lính d.á.nh thuê quốc tế thì cạnh tranh với nhau. Chúng đều kiếm tiền bằng cách liếm m.á.u trên lưỡi dao, căn bản không cùng một khái niệm với Minh vực.
Không ngờ, bây giờ đám người của doanh trại s.á.t th.ủ lại nghèo đến phát điên, dám ra tay với người của Minh vực hắn. Những ngày yên bình của chúng sẽ sớm chấm dứt.
Vì vậy, khi Ninh Nguyệt lái xe đi đón Hữu Hữu về nhà, Tiền Mạch Hàn đã lên máy bay tới F châu. Hắn không thể để vợ con mình sống trong nguy hiểm được.
...
Trường tư thục quả đúng là trường tư thục, lúc Ninh Nguyệt đến đón Hữu Hữu, một dãy xe sang trọng đã đỗ dọc bên ngoài cổng trường. Xe của họ cũng không đợi lâu, học sinh đã lũ lượt đi ra.
Ninh Nguyệt mắt tinh, liếc mắt đã thấy con trai mình.
Chỉ là, người bên cạnh con trai nàng trông quen quen. Không đúng, tại sao đằng sau lại còn có một người trông quen mắt nữa?
Ninh Nguyệt vẫy tay với con trai, Hữu Hữu nhanh chóng nhìn thấy mẹ, chào tạm biệt bạn rồi chạy về phía Ninh Nguyệt.
"Con xem, chạy mồ hôi nhễ nhại rồi này, cứ từ từ mà đi thôi, mẹ đâu có vội."
Mẹ thì không vội, nhưng con gấp chứ, cả tuần không gặp người nhà, nhớ chết đi được.
Hai mẹ con lên xe, Ninh Nguyệt mới có thời gian hỏi về chuyện vừa thấy: "Hữu Hữu, sao lúc nãy mẹ thấy cả Cầu Trời Tuấn với Tô Tích Tích thế?"
Hữu Hữu thở dài: "Tuần này cả hai mới chuyển đến trường, con nghe Cầu Trời Tuấn nói, giờ cậu ấy và Tô Tích Tích là hàng xóm của nhau, mẹ của Tô Tích Tích mới đăng ký kết hôn với ba của cậu ấy không lâu, trước đây một mình mẹ cậu ấy bươn chải nuôi Tô Tích Tích."
Ninh Nguyệt càng nghe càng kinh ngạc, đây chẳng phải là tình tiết trong "T.r.ộ.m tim kiều thê bỏ trốn có bầu" sao?
Khó trách sau này Tô Tích Tích lại trở thành nữ chính của thế giới, hóa ra mẹ của cô bé là nhân vật chính trong truyện ư?
Còn Cầu Trời Tuấn thì sao? Chẳng lẽ lại là "Tổng giám đốc bá đạo tiểu kiều thê"? Hai người này quả không hổ là hai nhân vật chính trong tương lai, ngay cả cốt truyện cũng giống nhau, đều thuộc kiểu lãng mạn mơ hồ ấy!
"Hai người họ học cùng lớp với con à?"
Hữu Hữu bất đắc dĩ nói: "Cầu Trời phù hộ, ba cố ý nhờ chủ tịch trường sắp xếp cho hai người họ vào lớp chúng ta. Nhưng Tô Tích Tích ngốc quá, cô giáo hỏi bài mà cậu ấy không trả lời được, điểm kiểm tra cũng thấp nhất lớp, thật không hiểu tại sao mấy bạn học kia lại thích chơi với cậu ấy."
"Còn Cầu Trời Tuấn thì sao?"
"Cậu ấy bình thường thôi, dù sao bài kiểm tra của mọi người đa phần đều được điểm tối đa cả, chỉ vậy thôi."
Ninh Nguyệt cười xoa đầu con trai, nhìn con có vẻ đắc ý: "Coi kìa, điểm tối đa trong miệng con sao mà nghe nó tầm thường thế. Để người khác nghe thấy không chừng lại khó chịu đó."
"Kiến thức lớp một đơn giản quá mà, không được điểm tối đa mới lạ."
Một lát sau, Hữu Hữu đột nhiên nói: "Mẹ, con hỏi rồi, trường mình cho phép học sinh nhảy lớp, chỉ cần vượt qua kỳ thi của trường là được."
Ninh Nguyệt hít một hơi thật sâu: "Con trai, con mới đi học có hai tuần đã muốn nhảy lớp rồi hả?" Hữu Hữu tựa vào lưng ghế, cặp chân không còn rung rinh như trước: "Mẹ, con không muốn lãng phí thời gian." Ninh Nguyệt còn có thể nói gì nữa?
Con trai mình đòi học kiến thức mới, lẽ nào nàng lại ngăn cản?
Hơn nữa, nàng cảm thấy việc tránh xa hai nhân vật chính tương lai cũng không có gì là xấu.
Thế là vào thứ hai đi học, Ninh Nguyệt trực tiếp dẫn con đến phòng giáo viên, nói rõ ý định với cô giáo chủ nhiệm.
"Trước đó bé đã học thêm ở nhà hai năm rồi, kiến thức lớp một không còn cần thiết với bé nữa, cho nên muốn xin nhà trường cho bé nhảy lớp."
Cô Vương gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, kiến thức hiện tại thực sự đơn giản đối với bé Tiền Tinh Duệ. Đầu tuần trước, tôi đã cho bé làm thử một bài toán Olympic, bé làm được hết.
Vừa hay phụ huynh cũng có ý muốn cho bé nhảy lớp, tôi sẽ dẫn hai mẹ con đi gặp hiệu trưởng."
Nói xong, cô gọi một thầy giáo đeo kính: "Thầy Trần lát nữa tiết một thầy giúp tôi coi lớp nhé, cảm ơn thầy."
Thầy Trần cười nói: "Khách khí quá, cô đi làm việc đi."
Giáo viên đổi tiết là chuyện thường, sau đó có thời gian bù lại là được.
Cô Vương là người sốt sắng, dặn dò xong liền dẫn Ninh Nguyệt và con trai đến phòng hiệu trưởng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận