Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 307: Pháo hôi đỉnh lưu 11 (length: 7635)

"Đầu bên kia mưa đạn vừa dứt thì ngay lập tức xuất hiện một loạt bình luận hồi đáp: "Đồ ngốc không thèm giải thích!"
"Đồ ngốc không thèm giải thích! Dưới lầu mời giữ đội hình."
"Đồ ngốc không thèm giải thích! Dưới lầu mời giữ đội hình."
Sau đó, phía dưới toàn một loạt những câu như vậy, không biết có phải đều cho rằng đây là một người đang sao chép rồi dán lại không!
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy? An Ninh Nguyệt chẳng phải là người xếp cuối sao?"
Mãi đến nửa ngày sau, cuối cùng cũng có người tốt bụng giải thích: "Cô ta đúng là người xếp cuối, nhưng chỉ nhờ việc hướng dẫn cho Tiểu Phí mà cô ta đã kiếm được hơn bốn trăm Y tệ, chẳng qua là mua đồ lưu niệm nên tiêu hết phần lớn thôi.
Mà lại cô ta vừa ký hợp đồng công việc, một hợp đồng đi Milan trình diễn thời trang, còn là nhà thiết kế tự mình mời!
Nhà thiết kế này tên là Gael Ragmold, ai chưa từng nghe qua cái tên này thì có thể tìm kiếm một chút, ông ta được mệnh danh là ông hoàng giới thời trang đấy, có một siêu mẫu quốc tế từng nói, được ông ấy mời tham gia show diễn của mình là việc đáng để khoe khoang nhất đời của cô ấy!"
Không sai, Gael Ragmold chính là vị khách mà Ninh Nguyệt mời, Gaelle mang theo vợ đến du lịch, đi cùng hai người còn có trợ lý của ông và hai vệ sĩ, người Italy kia là em họ của vợ ông ta.
Buổi trưa sau khi dùng bữa, Gaelle đang ở trong phòng ăn lấy bút ra vẽ phác thảo, và vẽ liên tục hơn ba tiếng, theo như lời của ông ta thì hôm nay cảm hứng của ông dâng trào, mà những lời giải thích của Ninh Nguyệt vào buổi sáng đã đóng vai trò then chốt, ví như việc sử dụng màu sắc trên những món đồ sứ kia, công nghệ chế tác, vân vân và vân vân, và những bộ quần áo đó đều được vẽ phác thảo dựa trên hình mẫu là Ninh Nguyệt, chờ ông ta ngừng bút thì sẽ cho Ninh Nguyệt một công việc mới!"
Có người không thể tin nổi!
Chỉ với xuất thân từ một nơi nhỏ bé như Ninh Nguyệt, nàng có thể chống đỡ được một tràng diện lớn như vậy sao?
Hơn nữa một người chưa từng tiếp xúc với ngành nghề này làm sao có người mời nàng đi trình diễn thời trang được?
Sau đó, có người đi tra cứu thì thấy, đúng là tháng sau Gael Ragmold có show diễn ở Milan thật!
"Muốn nói ai kiếm tiền nhiều nhất hôm nay thì chắc là An Ninh Nguyệt rồi, nghe nói chỉ đi một show diễn thôi mà thu nhập đã mấy chục nghìn Y tệ rồi, chỉ là người ta khiêm tốn không muốn đem chuyện này ra khoe khoang mà thôi."
"Tỷ tỷ này, xin được bái phục! Trên mạng thì một đống phốt của cô ta, kết quả là cô ta từ một người vô danh trong show giải trí mà giờ lại chạy sang Italy diễn thời trang rồi!"
"Nghe nói cô ta còn bị công ty hủy hợp đồng, các ngươi nói công ty kia của cô ta trước đây rốt cuộc là nghĩ thế nào?"
"Còn nghĩ thế nào nữa? Người có nhân phẩm không tốt thì không giữ được thôi! Coi như đi một show diễn thì sao chứ? Cái show dở tệ này cũng vậy, hôm nay thì có thể phát sóng, biết đâu ngày mai lại bị người ta báo cáo cấm sóng thì sao!"
Một người có nickname là "Hacker đại lão" đột nhiên lên tiếng: "Mấy cái phốt của chị này là cái gì vậy? Để ta đi tìm kiếm xem, anh em lần đầu có ý muốn theo thần tượng, không muốn lại theo phải một người nhân phẩm tồi!"
Sau đó, vị đại lão này không thấy đăng bài gì nữa.
Trong tửu điếm, khách quý đã đang ăn tối, tất nhiên chỉ một bữa tối thôi cũng làm cho người ta nhìn ra được thực lực kiếm tiền của khách quý.
Ninh Nguyệt thấy Tô Mạt vẫn còn giận nàng, tranh thủ làm lành: "Được rồi, đừng có chu mỏ nữa, khi ngươi cười trông mới xinh đẹp nhất! Đi thôi, ta mời ngươi ăn tối!"
Tô Mạt: "Bản tiểu thư cần ngươi mời chắc? Ngươi coi thường ai đấy?"
"Ta đây không phải là sợ ngươi giận thôi sao! Thôi, không quan tâm ai mời, chúng ta cứ đi phòng ăn trước đi, ta thật sự đói bụng rồi!"
Hai chị em ăn một bữa tốn hết hơn ba trăm, ăn một cách vừa lòng thỏa ý, Văn Nhị đang giảm béo không ăn, ba vị nam sĩ tụm lại cùng ăn bữa tối muộn, so với bình thường ăn thì lịch sự hơn, hôm nay bọn họ ăn có hơi nhanh!
Hết cách, Trần đạo đưa ra nhiệm vụ này đúng là quá khó xử người ta, bọn họ phải nghĩ cách kiếm tiền, có tiền cũng không dám tiêu, sợ ăn xong bữa cơm trưa mà tiền còn lại sẽ ít hơn người khác, bởi vậy bữa trưa hôm đó trừ Chung Nhất Chương mua cái bánh mì ra thì những người còn lại đều bị đói!
Lúc này thì đã là một hai giờ đêm bên trong nước rồi, những người còn đang thức khuya trên mạng liên tục bình luận: "Ha ha ha", "Quả nhiên là những kẻ ngày thường ăn cái gì cũng kén cá chọn canh thì không đói, cứ để bọn họ đói mấy bữa thì biết điều liền thôi!"
Câu này không phải đang nói ba vị khách nam kia mà là đang ám chỉ một cái video lan truyền trên mạng mấy hôm trước, có một tiểu thịt tươi ở studio đã mắng trợ lý một trận té tát, nguyên nhân là trợ lý mua sáu món ăn và một bát canh, trong đó có món canh tôm mà cà bị rơi ra ngoài mất một ít trông không còn tươi ngon, thế là cậu ta hất hết đi!
Lúc đó chuyện này đã thành hot search, tiểu thịt tươi đó cũng vì lãng phí lương thực mà bị người ta mắng cho một trận chết khiếp!
Sau khi ăn xong bữa tối, các khách quý lần lượt trở về phòng, đóng cửa đi ngủ ngay, Ninh Nguyệt sau khi tắm rửa trong phòng của mình thì vừa đi quanh co đã đến phòng của Tô Mạt.
"Mạt Mạt, cho ta mượn máy tính dùng."
Buổi sáng không thu dọn đồ đạc gì, ăn xong cơm tối xong thì mọi thứ vẫn để y như cũ, người khác đều bận xem điện thoại lướt mạng, Ninh Nguyệt cũng không rảnh để xem mấy thứ đó.
Đương nhiên, vốn dĩ nàng không cần mượn máy tính của Tô Mạt, chẳng qua chỉ là muốn làm cô nhóc này vui vẻ lên thôi!
"Để ở kia đó, ngươi cứ dùng đi!"
Cô trợ lý lúc này đi ra từ phòng tắm: "Đại tiểu thư, phòng tắm đã được khử trùng rồi, nước tắm cũng đã chuẩn bị, ngài có thể đi tắm rồi."
Kỹ thuật viên đứng ở cửa, dáng vẻ như thể lúc nào cũng sẵn sàng để phục vụ đại tiểu thư.
"Chờ lát nữa rồi tắm, không thấy ta còn đang bận việc sao?"
Ninh Nguyệt: "Ngươi cứ tắm đi, dù sao đêm nay ta cũng không đi đâu, không cần phải cố ý đi theo hầu ta!"
Tô Mạt thấy nàng thật sự là ở lại với mình, lúc này mới ưỡn ẹo đi vào phòng tắm rửa mặt.
Mở máy tính lên xem một chút thị trường chứng khoán, mấy mã cổ phiếu mà mình mua vẫn đang lên, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi mà số tiền mình bỏ vào đã tăng lên gấp đôi rồi!
Bởi vì sau khi đến thế giới này vận may của nàng tốt một cách thái quá, nên lúc mua cổ phiếu nàng có dùng chút tâm tư, có năm mã cổ phiếu là do nàng dựa vào kinh nghiệm để chọn, sau đó nàng lại nhắm mắt tùy tiện chọn một mã cổ phiếu, ném vào một trăm ngàn xem như dùng số tiền này để thử nghiệm, lỗ cũng không đau lòng.
Kết quả chứng minh, thực lực thật sự của nàng với vận may của nàng vẫn có một khoảng cách nhất định, ách, chỉ hận là lần sau không thể nhắm mắt chọn hết —— biết vậy thì nhắm mắt chọn hết cho rồi!
Tô Mạt từ trong phòng tắm đi ra, Ninh Nguyệt đang xem tin tức của nước Y.
"Xem mấy thứ này làm gì? Có ích lợi gì đâu?"
"Đây không phải là đang rảnh rỗi quá sao? Xem chơi thôi."
"Ngươi không phải nói đêm nay ngủ với ta sao? Hành lý của ngươi đâu?"
Ninh Nguyệt: " . . . Ta tắm ở phòng mình, cầm áo ngủ tới là được, còn hành lý thì vẫn cứ để ở phòng đó, chắc sáng mai Trần đạo sẽ đưa ra quy tắc mới, không cho ta ngủ cùng ngươi nữa đấy."
Sau khi trải qua sự kiện sáng sớm xuống máy bay mà Ninh Nguyệt đã khuyên nàng mặc thêm một bộ quần áo, Tô Mạt đối với nàng đã tương đối tin tưởng rồi, Ninh Nguyệt nói Trần đạo sẽ không cho hai người ngủ cùng nhau nữa thì chắc chắn là chuyện đó sẽ xảy ra, thế là nàng rất trân trọng kéo Ninh Nguyệt lên giường, ôm nàng đi ngủ.
Ninh Nguyệt: . . . Cảm giác như mình đang bị cô nhóc này xem như gối ôm, nhưng mà, nàng không từ chối, cô nhóc vừa thơm vừa mềm lại xinh xắn đáng yêu, ai mà không thích chứ? Ân, thật thơm!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận