Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 562: Nhân vật phản diện mẹ ruột 38 (length: 7816)

Ninh Nguyệt lại nhìn về phía Sử Văn Viễn: "Lớp trưởng đâu, bây giờ ngươi thế nào?"
Sử Văn Viễn một thân âu phục công sở, đeo kính, nhìn thế nào cũng có vẻ lăn lộn không tệ, "Ta học năm tư đại học thì học tiếp nghiên cứu sinh, nhưng mà lại chuyển sang học ngành khác, học về luật mà không phải luật, năm ngoái lại học lên tiến sĩ!"
Ninh Nguyệt giơ ngón tay cái về phía hắn, "Học bá đúng là học bá, chuyển ngành mà còn học được tiến sĩ, anh đúng là người tôi gặp được lợi hại nhất đó!"
Sử Văn Viễn: "Không hổ là người làm giải trí, đúng là có thể dùng văn vẻ để xào lên thành trò! Không có lợi hại như cô nói đâu, đứa trẻ nông thôn như tôi có thể thi đỗ đại học ở thủ đô cũng nhờ có bốn chữ 'học thuộc lòng'!"
Đám người: Ta cạn lời với cái kiểu học thuộc lòng này của anh!
Mọi người trò chuyện rôm rả hơn mười phút, có người đột nhiên hỏi, "Này lớp trưởng, hôm nay buổi tụ họp này rốt cuộc là ai đứng ra vậy? Sao nãy giờ chưa thấy ai đến thế?"
Sử Văn Viễn nói: "Đừng có vội, bây giờ không phải còn chưa đến sáu giờ sao? Người ta rất đúng giờ đó, chắc là sẽ tới ngay thôi."
Vừa dứt lời, cửa phòng riêng lại bị đẩy ra, lần này có bốn người cùng nhau bước vào.
Đó là thiếu gia giàu có Quan Hưng Nhiên, kẻ ngang ngược Trịnh Hưng, một người gia nhập quân đội tên Ngụy Đại, cùng với mối tình đầu của nguyên chủ là Thẩm Ngọc Trác.
Ánh mắt của rất nhiều người lập tức đổ dồn về phía Ninh Nguyệt, dường như muốn dò xét từ vẻ mặt của cô để xem có manh mối nào không.
Nhưng từ đầu đến cuối trên mặt Ninh Nguyệt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, khi nhìn về phía Thẩm Ngọc Trác, vẻ mặt của cô rất bình thản, không hề gợn sóng, như thể đang nhìn một người bạn học bình thường.
Cái khoảng cách vô hình bỗng chốc hiện ra rõ ràng.
Thẩm Ngọc Trác cuối cùng cũng thấy được người mà anh luôn nhung nhớ, trong lòng anh vô cùng kích động, nàng, hình như so với trước kia còn xinh đẹp hơn!
Thấy anh đứng ngây ra đó, Quan Hưng Nhiên huých vào tay anh, Thẩm Ngọc Trác giật mình hoàn hồn, bước lên mấy bước, "Đã lâu không gặp."
Lời này rõ ràng là nói với Ninh Nguyệt.
Sử Văn Viễn có chút ngại ngùng, anh bạn, mặc dù chúng ta đều biết trong lòng anh là hướng về người bạn gái cũ, nhưng mà mẹ nó người ta có gia đình rồi, anh nhìn chằm chằm vào người ta như vậy, ảnh hưởng nhiều không tốt!
"Đúng đúng đúng, đúng là tất cả mọi người lâu lắm không gặp, sau khi tốt nghiệp đây là lần đầu tiên lớp mình tụ họp đó!
Đúng rồi, phải cảm ơn một chút bạn học Thẩm tổng của chúng ta, có mấy bạn học từ quê lên đây, vé máy bay đều là Thẩm tổng lo hết đó!
Chúng ta vỗ tay bốp bốp bốp để cảm ơn ông chủ kim chủ bao hết mọi chi phí cho buổi tụ tập lần này!"
Có Sử Văn Viễn là một tay gây không khí tại chỗ này, các bạn học lập tức vỗ tay rần rần, có mấy cô nàng lập tức chú ý đến Thẩm Ngọc Trác.
Cậu bạn học cũ này trông là đã thành đạt rồi, trước kia dù hắn đã từng có một thời gian với Thịnh Ninh Nguyệt, nhưng cũng chẳng bao lâu sau thì cả hai chia tay, Thẩm Ngọc Trác còn vì thất tình mà nghỉ học luôn, nghe nói đến giờ hắn vẫn còn độc thân.
Thẩm Ngọc Trác cũng cảm thấy mình có chút thất lễ, Quan Hưng Nhiên kéo anh ngồi vào chỗ ở bàn chính, Ninh Nguyệt cũng được người sắp xếp ngồi ở bàn đó, sau đó bắt đầu lên đồ ăn.
Ninh Nguyệt cảm thấy ánh mắt Thẩm Ngọc Trác cứ dán chặt vào người cô, sau khi lớp trưởng Sử nói một tràng lời xã giao, cô dứt khoát trực tiếp hỏi Thẩm Ngọc Trác: "Anh cứ nhìn tôi mãi, chẳng lẽ có điều gì muốn nói với tôi à?"
Một bàn người đều nhìn hai người bằng vẻ mặt kỳ lạ.
Thẩm Ngọc Trác bị cô hỏi đến ngây cả người.
Đương nhiên là anh có chuyện muốn nói.
Không, anh có rất rất nhiều chuyện muốn nói với cô, nhưng đây rõ ràng không phải là nơi thích hợp để nói những lời đó.
"Tôi, tôi đổi cách liên lạc rồi, hay là chúng ta kết bạn Wechat đi."
Ninh Nguyệt cười nhạt: "Được thôi, trong số các bạn học, có rất nhiều người tôi chưa có cách liên lạc, mọi người kết bạn luôn đi."
Cô lấy điện thoại ra, mở mã QR, sau đó cầm tay đưa về phía trước.
Thẩm Ngọc Trác lúc đầu mừng rỡ, sau đó mặt lại xịu xuống, nhưng vẫn lấy điện thoại ra để kết bạn với cô.
Quan Hưng Nhiên mấy người thích xem trò vui đều lấy điện thoại ra quét mã QR, Ninh Nguyệt lần lượt đồng ý.
Trong số các bạn học của cô, trừ mấy người còn đang làm các công việc liên quan đến chuyên môn của mình, thì những người khác đúng là đủ loại ngành nghề.
Buôn bán bên ngoài, nhân viên kinh doanh, làm giáo viên, kỹ sư, gia nhập quân ngũ, còn có người như Sử Văn Viễn vừa học tiến sĩ vừa làm ở sở luật, lại thêm người như Thẩm Ngọc Trác tự mở công ty làm ông chủ lớn, và cả nguyên chủ đã bước chân vào giới giải trí, đúng là đủ các ngành nghề, Ninh Nguyệt còn thật lòng ghi chú lại cho từng người, tránh việc sau này mình quên.
Một bạn nam nhìn thấy sau tên mình bị cô ghi chú là giáo viên thì không chịu, "Này này bạn học cũ, sao lại đánh dấu cho tôi là giáo viên thế?"
"Mọi người chắc cũng biết chuyện năm đó tôi nghỉ học sinh một đứa con, năm nay nó năm tuổi rồi, sắp sửa vào mẫu giáo rồi, muộn nhất là sang năm sẽ vào lớp một, lớp mình chỉ có một mình anh làm giáo viên, tôi đương nhiên phải đánh dấu đặc biệt rồi.
À đúng rồi, sau này có việc gì liên quan đến con đi học, tôi xin ý kiến anh, đừng có thấy phiền mà block tôi nha."
Mọi người cười khúc khích, lúc này, đồ ăn đã được mang lên, nhưng sắc mặt của Thẩm Ngọc Trác rõ ràng trở nên không tốt.
Trịnh Hưng cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi một câu mà cả lớp đều muốn biết, "Thịnh Ninh Nguyệt, mọi người đều biết là cô đã kết hôn rồi, cũng có con rồi, có thể cho chúng tôi biết chồng của cô làm nghề gì không?"
Quần áo cô mặc đều là hàng hiệu, không biết đó là do cô tự mình kiếm ra hay là dựa vào chồng của mình?
Chẳng lẽ chồng cô là một tên ăn bám hay sao?
"Cũng được thôi, anh ấy làm ăn, còn kiếm rất nhiều tiền.
Mọi người không thấy một năm nay tôi ít nhận phim sao?
Làm việc cả năm trời, cát-xê kiếm được còn không đủ để anh ấy mua cho tôi một cái dây chuyền, nên tôi sớm đã tính đến chuyện rút lui khỏi giới rồi, giờ chỉ còn chờ hết hợp đồng thôi."
Nói như vậy, nhưng lại giống như không hề nói gì.
"Vậy sau này cô định làm gì? Chẳng lẽ chỉ muốn ở nhà làm bà nội trợ thôi à?
Như vậy thiệt quá đi, cô không thấy mấy nữ minh tinh lấy chồng hào môn rồi rút lui khỏi giới không bao lâu là lại quay trở lại để kiếm tiền sao?"
Mặc dù bọn họ vẫn không biết Thịnh Ninh Nguyệt lấy được vào hào môn hay không, nhưng người ta vẫn có câu, hào môn đâu phải dễ sống, cô nếu lấy một nhà giàu mới nổi, thì đến khi bị người ta chán ghét, cô chắc chắn còn thảm hơn.
Ninh Nguyệt cười nhạt: "Không sao cả, tôi không có nỗi phiền não này."
Đám người: . . . Đề tài này mà bàn sâu quá thì ngay cả bạn thân cũng không làm vậy, bọn họ làm bạn học, nói nhiều một câu cũng đã là thừa rồi.
Thế là có người thông minh chuyển chủ đề, Ninh Nguyệt cũng không có hứng thú với các chủ đề tiếp theo, cô cầm đũa gắp thức ăn ngon lành, chờ đến khi ăn cũng kha khá, thì điện thoại trong tay cô đột nhiên rung lên.
Bình thường, người đàn ông kia toàn nhắn tin, hôm nay lại gọi điện thoại tới, Ninh Nguyệt đảo mắt một vòng, liền ngay trên bàn ăn trực tiếp bắt máy, "Ông xã~"
Ôi trời, giọng nói này nũng nịu quá, ở nơi xa nào đó một người đàn ông tự dưng nổi da gà.
"Ừ, ăn cơm xong chưa?"
"Vẫn chưa, yên tâm đi, ăn xong em sẽ về nhà, Hữu Hữu vẫn đang đợi em mà. Sao vậy, anh gọi có việc gì sao?"
"Có một số chuyện muốn nói với em, thủ tục chuyển nhượng cổ phần của Diệu Thế đã xong rồi, thứ hai em nhớ đi làm, Tề Kỳ sẽ toàn lực phối hợp với em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận