Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 498: Đệ nhất mỹ nhân 10 (length: 8031)

Sao nàng lại không thể một đao giết chết tên khốn nạn kia chứ!
Sài Hinh Nguyệt khi nhìn thấy Tiêu Dật Phong thì vui mừng, may mắn, nhưng khoảnh khắc Tiêu Dật Phong trở mặt, nàng mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra với mình.
Trong rừng, con đường nhỏ trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, Sài Hinh Nguyệt thậm chí phải nhẹ cả hơi thở, không khí như đông đặc lại, đặc biệt là tên nam tử đang ôm Sài Hinh Nguyệt, hắn ta như muốn tự tử đến nơi, hắn sợ Tiêu thiếu minh chủ không vui sẽ trực tiếp giết hắn diệt khẩu.
Một lúc lâu sau, Tiêu Dật Phong với đôi mắt đỏ ngầu cưỡi ngựa tiến đến gần Sài Hinh Nguyệt.
"Dật Phong ca ca..."
Tiêu Dật Phong khựng lại, sau đó vươn tay kéo mạnh, đem người kéo đến trước mặt mình, trở tay một kiếm chém đứt cổ tên nam tử vừa ôm Sài Hinh Nguyệt, mọi người sợ đến câm như hến, ngay cả Mã Hồng Sinh cũng thầm kêu xui xẻo.
Sớm biết vậy đã không mang theo cái họa thủy hồng nhan này, may mà hôm nay hắn dẫn theo không ít người, nếu chỉ có mình đến trả thù, e rằng Tiêu Dật Phong sẽ giết luôn cả hắn!
Những người khác của La Phù bang ai nấy đều nín thở, trong số bọn họ, trừ phó bang chủ ra, gần như ai cũng từng chiếm tiện nghi của Sài Hinh Nguyệt, nhỡ đâu người phụ nữ này trước mặt Tiêu Dật Phong lại tố cáo... Thôi thôi, vẫn là nên về bang, trốn mệnh trước đã, dù sao mạng nhỏ là quan trọng.
Tiêu Dật Phong không nói một lời mang theo Sài Hinh Nguyệt đi một mạch nửa ngày đường, đến một trấn nhỏ mới dừng lại nghỉ ngơi.
Kẻ vô năng chỉ biết trút giận lên đầu người khác, Tiêu Dật Phong không thể thay đổi chuyện đã xảy ra, chỉ có thể không ngừng tra tấn Sài Hinh Nguyệt.
Trong phòng khách sạn, Tiêu Dật Phong bóp cổ Sài Hinh Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Nói, hắn đã chạm vào người ngươi chỗ nào? Chạm vào chỗ nào?"
Sài Hinh Nguyệt sợ đến run lẩy bẩy nhưng không dám khóc, vì sợ lớp trang điểm bị trôi, dù Thúy Nhi nói những thứ đó đều chống nước, nhưng nàng không muốn để lại ấn tượng xấu nào trong lòng Tiêu Dật Phong, hơn nữa, nàng không biết người kia có còn đi theo nàng không, nhỡ lớp trang điểm trôi thì mặt nàng phải làm sao?
"Dật Phong ca ca, đừng dọa ta được không? Ta, ta bị hắn hạ độc, toàn thân không còn chút sức lực nào..."
Trong phòng kế bên, Ninh Nguyệt đang trốn tránh nghe lén: ... Cái loại ngu ngốc cỡ nào mới nói ra lời đó, đây chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao? Thốt ra lời này chẳng khác nào đang nói với Tiêu Dật Phong, nàng không có sức lực nên chỉ có thể mặc cho Tiếu Diện thư sinh muốn làm gì thì làm?
Quả nhiên, một tiếng bạt tai vang lên, tiếp đó là giọng nói cuồng loạn của Tiêu Dật Phong, và sau đó là một vài âm thanh kỳ quái.
Ninh Nguyệt không muốn nghe những thứ đó, dứt khoát an tâm lên giường đi ngủ.
Ba ngày, đúng ba ngày, lòng thù hận của Tiêu Dật Phong quá lớn, không chỉ thu thập Sài Hinh Nguyệt trên giường, mà còn động tay động chân với nàng, da dẻ Sài Hinh Nguyệt không chỗ nào lành lặn.
Nàng đã từng định bỏ trốn, nhưng toàn thân bất lực, người không có tiền, cửa phòng lại bị khóa, nàng căn bản là không thể trốn thoát.
Ninh Nguyệt thấy Tiêu Dật Phong chắc cũng hưởng thụ đủ rồi, đêm đó thừa lúc hai người ngủ say, nàng cho mỗi người một viên thuốc.
Đàn ông không thể nói không được, thế nên, Tiêu Dật Phong lại không được!
Sài Hinh Nguyệt ăn chính là thuốc giải Nhuyễn Cân Tán.
Nàng tiện tay còn điểm huyệt ngủ của Tiêu Dật Phong, trải qua ba ngày ba đêm bị tra tấn, nếu Sài Hinh Nguyệt không nghĩ mau chóng chạy trốn, vậy nàng sẽ bị Tiêu Dật Phong chơi chết mất.
Trước khi về phòng, Ninh Nguyệt lục soát hết người Tiêu Dật Phong, tổng cộng tìm được hơn tám nghìn lượng ngân phiếu, thêm vào số trang sức hắn mang trên người, chuyến này, làm sao cũng kiếm được hơn một vạn lượng bạc.
Để Sài Hinh Nguyệt có thể trốn đi thành công, nàng còn rất hào phóng để lại hết số bạc vụn trên người Tiêu Dật Phong, đặt ở đầu gối Sài Hinh Nguyệt.
Chỉ là, Ninh Nguyệt vừa ra khỏi phòng của hai người, đã phát hiện có một bóng đen đứng tựa người bên cánh cửa đối diện, người đó đang khoanh tay trước ngực mà cười khẽ, "Gặp một lần chia một nửa, cô nương chắc sẽ không keo kiệt đâu nhỉ."
Ninh Nguyệt liếc mắt thấy dưới chân người kia còn có một vật thể hình người, lại gần nhìn, hóa ra, đây không phải là tên tùy tùng vẫn luôn đi theo Tiêu Dật Phong sao? Nàng cảm nhận được người này võ công không hề thấp, nhưng nam tử trước mặt lại có thể đánh ngất hắn ta một cách nhẹ nhàng, cho thấy võ công của hắn tuyệt đối không tầm thường, ít nhất cũng phải là nhất lưu cao thủ!
Nàng đưa tay vào trong ngực, mượn áo che giấu, lấy ra một xấp ngân phiếu, còn có hai khối ngọc bội ép quần áo và một chiếc nhẫn ngọc, "Đến phòng ta hay đến phòng ngươi?"
Nam nhân hơi do dự một chút rồi nghiêng người, "Đến phòng ta đi."
Nửa đêm mà chia của ở hành lang, nếu bị người khác thấy thì không hay.
Ninh Nguyệt cũng không chần chừ, theo nam tử vào phòng, phòng hai người vốn đối diện nhau, nam nhân này chắc là mới đến ở chiều nay, trước đó nàng cũng không thấy hắn trong khách sạn.
Vào phòng xong, nam nhân tiện tay đóng cửa phòng lại, rồi lấy hộp quẹt châm nến.
Nhờ ánh nến mà cả hai nhìn rõ mặt đối phương.
Ninh Nguyệt: Da đen nhẻm, ngũ quan bình thường, trừ đôi mắt có thần và dáng người khá cao ra thì thuộc kiểu người có thể bị lơ đi dễ dàng.
Kết hợp với cảm giác người này mang lại lúc ở hành lang, nàng đưa ra kết luận, người trước mắt đã ngụy trang dung mạo, hoặc là hắn dùng thuật dịch dung.
Lam Tông Ly: Mặt có tàn nhang, ngũ quan đoan chính, giọng nói không lớn, bộ quần áo này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng chất liệu không hề rẻ, tướng mạo của nàng như vậy luôn tạo cảm giác không phù hợp với khí chất, xem ra cô nương trước mặt cũng giống hắn, khuôn mặt này không phải là thật.
Ninh Nguyệt không cam tâm tình không nguyện đếm số ngân phiếu ngay trước mặt Lam Tông Ly, sau đó lấy ra một nửa, hai khối ngọc bội thì mỗi người một khối, thêm một chiếc nhẫn ngọc nữa, Ninh Nguyệt nói: "Này, cái nhẫn ngọc này chất lượng không tệ, bán chắc cũng được một ngàn lượng đấy, dứt khoát cho ngươi luôn, ngươi trả lại ta năm trăm lượng ngân phiếu đi."
Lam Tông Ly: "Ta không gọi này, ngươi có thể gọi ta là Lam Tông Ly."
"Tên thật hay giả?"
"Thật."
Ninh Nguyệt cảm nhận được, đối phương khai tên thật, nhưng đây chính là chỗ kỳ lạ của hắn, ngươi nói ngươi đều đeo một bộ mặt giả giang hồ, còn dám khai tên thật, chẳng sợ công sức ngụy trang của mình đổ sông đổ biển à?
Hơn nữa trên giang hồ từ trước đến giờ chưa nghe đến nhân vật như vậy, cũng chẳng có gia tộc võ lâm nổi tiếng nào họ Lam cả.
Có lẽ, hắn không phải xuất thân từ một gia tộc lớn nào.
Lam Tông Ly có vẻ nhìn thấu suy nghĩ của nàng, thuận miệng giải thích một câu: "Người quen thì biết mặt thật của ta, còn người không quen biết thì sẽ bớt phiền phức đi."
Lăn lộn giang hồ, có một khuôn mặt xinh đẹp chưa chắc đã là chuyện tốt. Đúng rồi, còn ngươi thì sao? Dù gì ta cũng xem như giúp ngươi, chẳng lẽ đến cái tên cũng không muốn nói sao?"
Ninh Nguyệt thờ ơ đáp: "Sài Ninh Nguyệt."
Thấy hắn đã lấy ra năm trăm lượng ngân phiếu đưa tới trước mặt, Ninh Nguyệt nhanh tay chộp lấy xấp ngân phiếu nhét vào ngực, "Lam công tử, thời gian không còn sớm, ta không làm phiền ngươi nghỉ ngơi nữa, cáo từ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận