Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 607: Nhân vật phản diện mẹ ruột 83 (length: 7782)

Cũng may, nàng thông minh ra phết.
"Còn nữa, không được đụng vào tiền điện thoại."
Ninh Nguyệt hài lòng cong môi, "Biết sai là tốt rồi, làm sai thì phải như thế nào?"
Sophia há hốc miệng, môi tái nhợt run rẩy, một lát sau mới thốt ra mấy chữ, "Thật xin lỗi, ta không nên cướp người đàn ông của ngươi?"
"Ta là ai?"
Sophia thầm nghĩ ta biết ngươi là ai chứ?
Nàng vốn chỉ cho rằng vợ trước chỉ là một người bình thường không có gì đặc biệt, vì Tiền từ trước đến nay không hề nhắc đến nàng trước mặt mọi người.
Nàng cho rằng mình đường đường là công chúa của một nước xinh đẹp cao quý thế lực hùng mạnh, chỉ có mình mới xứng với Tiền mạnh mẽ.
Nhưng mà, người phụ nữ này sau khi xuất hiện, lập tức phá tan nhận thức của nàng!
Mấy roi của nàng, đã cho nàng nhận rõ thực tế!
Ninh Nguyệt nhìn ra biểu lộ của nàng thay đổi, nhưng bây giờ vẫn chưa đủ, chỉ sợ còn chưa đủ!
Nàng lấy từ trên người ra nửa viên thuốc, xoay người nắm cằm Sophia, nhét thuốc vào miệng nàng, Sophia cho rằng nàng đang cho mình uống thuốc độc, vội vàng móc họng, nhưng thuốc đó có lẽ đến từ vị diện tu tiên, vừa vào miệng đã tan, móc nửa ngày nàng cũng không móc ra được gì.
Ninh Nguyệt ngồi trên ghế sô pha hoa lệ trong phòng, nhìn Sophia như thằng hề giày vò.
Cũng may, Sophia rất nhanh phát hiện ra thay đổi trên người mình, mấy trăm vết thương do roi gây ra trên người nàng đã hoàn toàn biến mất!
Nàng ngẩng đầu lên, phát hiện người phụ nữ kia lại bắt đầu nở nụ cười tà ác, nàng không khỏi run cầm cập.
Ninh Nguyệt giơ roi lên tiếp tục quất vào người Sophia, mặc cho Sophia có cầu xin tha thứ thế nào cũng không hề do dự, "Nhớ kỹ, ta là chủ nhân của ngươi, còn ngươi, là nô bộc hèn mọn nhất của ta, nô bộc không nghe lời thì phải bị trừng phạt, chủ nhân cho trừng phạt thì chỉ có nhận lấy mà thôi!"
Ninh Nguyệt quật Sophia cả một đêm, đánh cho sống dở chết dở thì cho uống thuốc, cho ăn xong lại tiếp tục đánh.
Mới đầu Sophia còn muốn phản kháng, còn muốn trốn, nhưng dần dần ánh mắt của Sophia trở nên vô thần, những roi kia đã đánh tan hết ngạo khí và tự tin của nàng!
Thậm chí cây roi đột ngột xuất hiện và viên đan dược thần kỳ kia đã làm sụp đổ tam quan của Sophia!
Người trước mặt, là ma quỷ sao? Đúng không? Đúng không!
Đến sáng sớm, Sophia đã hoàn toàn thần phục dưới chân Ninh Nguyệt, nàng không quan tâm đến vết thương trên người, bò đến chân Ninh Nguyệt, ôm bắp chân nàng cầu khẩn, "Chủ nhân, Sophia sẽ không còn mơ tưởng đến chồng của chủ nhân, chủ nhân là trời của Sophia, Sophia sẽ mãi mãi trung thành với chủ nhân, chỉ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân!"
Ninh Nguyệt rút chân bị Sophia ôm về, "Tránh xa ra, ngươi làm bẩn quần áo của ta."
Nhìn vệt máu dính trên ống quần, Ninh Nguyệt tung một phép sạch sẽ, vết máu trên ống quần biến mất.
Sophia lần nữa mở to hai mắt, cảm giác tim mình lại bắt đầu run rẩy!
"Bây giờ nói chuyện chút xem, ngươi dùng cái gì để uy hiếp chồng ta? Liên quan đến sát thủ doanh hay là gia tộc Mark?"
Sophia như đã quên hết đau đớn trên người, quỳ lùi về sau hai bước, xác định sẽ không chọc chủ nhân tức giận mới mở miệng nói: "Chủ nhân, ngài biết ta là Đại công chúa của * quốc, nhưng ta còn có một thân phận khác, đó là phó thủ lĩnh của tổ chức lính đánh thuê Thiết Huyết.
* quốc có rất nhiều thế lực, trước đó Minh Vực một mực chỉ lo cho thân mình, sát thủ doanh và Thiết Huyết là đối thủ cạnh tranh, nhưng luôn có chút ma sát nhỏ, nhưng vì có Minh Vực trấn áp, ba bên có thể miễn cưỡng duy trì một loại cân bằng vi diệu.
Nhưng ba tháng trước, Minh Vực một mực đơn phương bao vây tiêu diệt người của sát thủ doanh, khiến các tổ chức lính đánh thuê quốc tế sinh ra cảm giác nguy cơ, người của sát thủ doanh cũng liên kết với thủ lĩnh của chúng ta để hợp tác, hai bên liên thủ, người của Minh Vực có chút bị động.
Bất quá, vì thân phận công chúa của ta, đã sớm quen biết Tiền, chúng ta trước đó cũng hợp tác rồi, Tiền đề nghị liên thủ, ta liền đưa ra yêu cầu kết hôn, hắn không đồng ý, chỉ bằng lòng giúp ta chiếm lấy Thiết Huyết..."
Về phần ảnh chụp ở cửa cùng chuyện nàng nghe điện thoại của Tiền Mạch Hàn, đơn giản là thấy Tiền Mạch Hàn không thỏa hiệp, nàng cố ý tiếp cận hắn, sau đó chụp ảnh, tạt rượu, rồi sai người lấy trộm điện thoại của Tiền Mạch Hàn, để hacker dưới tay mở khóa, tung ảnh, nghe lén, rồi vội vàng trả lại điện thoại di động.
Sophia vừa nói vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của Ninh Nguyệt, thấy nàng không có vẻ tức giận, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Nói cho ta vị trí của đám người trong sát thủ doanh."
Sophia chẳng thèm nghĩ ngợi lập tức báo vị trí.
Ninh Nguyệt nhìn qua một lượt, cảm thấy mình có lẽ không tìm được địa điểm đó, lại thưởng cho Sophia nửa viên thuốc.
Sophia há miệng trực tiếp đón lấy, nuốt thuốc xuống, nửa khắc sau, cơ thể của nàng lại hồi phục như cũ.
"Đi, dẫn ta đến chỗ này."
"Vâng, thưa chủ nhân, ta tự lái xe chở ngài đi, có cần ta gọi thêm người không, đám người sát thủ doanh kia cũng khá lợi hại."
Ninh Nguyệt đã thu hồi kết giới cách âm, cũng may nàng chuẩn bị đủ cực phẩm linh thạch, nếu không một đêm này dùng linh lực bày trận, với tu vi luyện khí tầng thứ 11 hiện tại của nàng thật đúng là không chịu nổi.
"Chỉ cần hai người chúng ta là đủ, biết phải nói thế nào với bên ngoài về thân phận của ta chưa?"
Sophia vội vàng nói: "Ngài là chủ nhân của ta, ta sẽ khiến mọi người đều xem ngài như Thượng Đế mà phụng dưỡng."
Ninh Nguyệt trừng nàng một cái, "Không cần, ngươi chỉ cần nói với bên ngoài ta là khách của ngươi là được rồi."
Sophia sợ hãi nói: "Dạ dạ dạ, chủ nhân nói gì cũng đúng."
Hai người ra khỏi phòng, rạng sáng bốn giờ, bên ngoài trời đã sáng, người trong phủ công chúa thấy công chúa giờ này ra ngoài đều vô cùng kinh ngạc, nhất là thấy người đi theo sau nàng thì lại càng khó hiểu, trong phủ công chúa có người như thế này từ bao giờ vậy?
Là công chúa, Sophia không thể giải thích cho những binh lính chịu trách nhiệm bảo vệ này, leo lên chiếc xe có độ an toàn cao nhất trong ga-ra rồi lái ra cổng phủ công chúa.
Nhưng mà, chưa kịp lái xe đi được bao xa, đã phát hiện một loạt xe đen đỗ bên đường, cùng một nhóm người đứng trước xe.
Sophia lập tức đạp phanh, "Chủ nhân, là, là chồng của ngài."
Ninh Nguyệt đã thấy người, nàng cũng không nghĩ nhiều, việc Tiền Mạch Hàn xuất hiện ở đây là chuyện đương nhiên, ngược lại, nếu như hắn không tìm được nàng, nàng sẽ phải nghi ngờ năng lực của Tiền Mạch Hàn!
Nhưng nàng không xuống xe, chỉ hạ cửa sổ xe xuống, "Về đi, chờ ta giải quyết xong chuyện bên này, rồi ta sẽ tìm ngươi."
Cũng không biết có phải là do dính bụi bẩn bên ngoài cả đêm hay không, mà mặt Tiền Mạch Hàn đen như than.
"Đi đâu, ta đi cùng cô."
Ninh Nguyệt cau mày: "Tự mình chơi đi, chuyện của phụ nữ ngươi đừng có xen vào."
"Đúng đó, đồ đàn ông thối đừng có xen vào."
Ninh Nguyệt quay đầu lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái.
Sophia lập tức sợ hãi đến rụt cổ lại, lo lắng theo chủ tử, đã quên người trước mắt là chồng của chủ nhân, nếu chủ nhân nói thì nô bộc như nàng có thể sẽ gặp họa.
Ngốc đứng gần nửa đêm, Tiền Lĩnh không nhịn được mà "phụt" cười thành tiếng, lại sợ lão Đại giận quá hóa thẹn, vội vàng thu thanh lại.
Tiền Mạch Hàn lúc này không rảnh phản ứng đến hai hàng người bên cạnh và người phụ nữ không hiểu chuyện kia trong xe, hắn một tay chống lên cửa sổ xe, thân thể hơi nhô về phía trước, "Đừng làm loạn, chỗ này rất nguy hiểm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận