Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 772: Ta là hoàn khố 34 (length: 7933)

Biểu hiện được lợi lập tức căng thẳng.
Một trăm triệu cũng không có.
Đương nhiên, đó cũng không phải là kết thúc.
Những ván sau Ninh Nguyệt cược đều rất ổn, mỗi lần 3,5 triệu, hoặc là mười tám triệu, vẫn cứ đặt cửa "nhàn", vẫn có thắng có thua.
Một ván bài rất nhanh chia xong, Henry mặt mày đen sầm xuống cược, lúc hắn đứng lên, ánh mắt chạm mặt Tào Tuấn, phát hiện ông chủ của mình sắc mặt hình như cũng không tốt lắm.
Ấy, là thực sự không tốt lắm!
Lúc này Ninh Nguyệt ngáp một cái, "Văn Văn, ông chủ nhà cô đói bụng, nhanh, cho tôi làm chút gì ăn đi."
"Ông chủ ngài muốn ăn cái gì ạ?"
Ninh Nguyệt nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra: "Chao."
Dư Văn Văn: . . . Trong cái tình huống này, đánh cược lớn như thế, ngài ăn chao hợp sao? Được thôi, cô ấy cũng chỉ nhiều lời hỏi một chút! Chi bằng trực tiếp cho ông chủ chọn món khác.
Đới Đình liếc mắt ra hiệu cho cô ta mau đi đi, chao đúng là rất thối, nhưng ông chủ muốn ăn, vậy thì cứ đi mua thôi!
Cô còn tâm lý để một đĩa trái cây trong tay Ninh Nguyệt, để cho anh lót dạ trước.
Ninh Nguyệt hài lòng véo má cô gái này, sau đó cắm hoa quả trong đĩa lên một cách tao nhã bắt đầu ăn.
Mấy gã đàn ông khác trên bàn cười hắc hắc, "Tề Tang thật là có phúc lớn."
Tiểu Xuyên Thái Lang còn tưởng mấy nữ vệ sĩ đi theo Ninh Nguyệt đều là người tình của anh.
Ninh Nguyệt đắc ý nhìn về phía những người khác trên bàn, "Tôi luôn luôn gặp may! Nghe ông tôi kể, sau khi tôi vừa sinh ra, có một đạo sĩ đến nhà hóa duyên, hắn nói tôi sinh ra đã là một kẻ ăn chơi, mà còn nhất là có duyên với phụ nữ, cả đời đều được mỹ nữ vây quanh."
Mọi người: . . . Ăn chơi há chẳng phải là một lời hay? Cả đời được mỹ nữ vây quanh chẳng phải là tra nam sao?
Vậy thì, cái vị Tề nhị thiếu này rốt cuộc đang đắc ý cái gì?
Trong lúc mọi người không ai chú ý, Ninh Nguyệt lại đặt cược một trăm triệu vào cửa "nhàn".
Đại lý Fes. Geel ăn mặc đặc biệt, người từng đoạt giải á quân cuộc thi đổ vương trẻ tuổi thế giới, nhìn đống tiền cược trên bàn, những người khác đều rất thận trọng, mỗi ván đều cược trong vòng chục triệu, chỉ có vị phú nhị đại Hoa Hạ này, thỉnh thoảng lại tung ra một khoản lớn, thực sự làm người ta khó phòng bị.
Nhưng thật ra thì, ván này đã chia một nửa, rốt cuộc cửa nào thắng chính hắn còn không rõ.
Fes kiên trì theo trình tự chia xong bài, kết quả, trong sáu người lại là bài của Ninh Nguyệt lớn nhất.
Fes thầm chửi trong lòng một tiếng, thu tiền cược của bốn người khác, bồi thường cho Ninh Nguyệt một trăm triệu tiền cược, sau đó ra hiệu người chơi cược tiếp.
Ninh Nguyệt lại đẩy một đống tiền cược lớn về phía trước, anh vẫn đặt cửa "nhàn"!
Mọi người cùng nhau thán phục, người này thật là bất thường, cả đêm chỉ toàn đặt cửa "nhàn".
Ngay cả mấy người Lý Tử Thần đứng xem náo nhiệt cũng hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ nhớ rõ mỗi lần Tề Ninh Nguyệt đặt cược lớn thì không bao giờ thua.
Fes bực bội đưa tay giật cà vạt, ngay lập tức hắn lại thả tay muốn sờ vào ống tay áo, đột nhiên mu bàn tay truyền đến cảm giác nhói nhói như kim đâm, hắn nén không thốt ra tiếng kinh hô, nhìn quanh một lượt, vừa vặn chạm phải ánh mắt Ninh Nguyệt.
Ninh Nguyệt cười như không cười nhìn hắn, ánh mắt lại lạnh băng không chút ấm áp.
Fes giật mình trong lòng, hắn nhớ đến sư phụ từng nói một câu: Hoa Hạ là một đất nước rất thần kỳ, nơi đó cao thủ nhiều như mây, ngàn vạn lần không nên xem thường bất kỳ ai.
Chẳng lẽ lại, vị Tề tiên sinh này là một cao nhân?
Jeremy. Giương nhìn Fes, cười tươi rói, gã đối thủ cũ này của mình, hôm nay thật muốn chịu đựng, cho dù hắn thua ít tiền trong lòng cũng dễ chịu.
Hắn đang nhìn người khác, người khác cũng đang quan sát hắn.
Ninh Nguyệt cũng biết vị này, khác với những đổ vương khác, Jeremy. Giương trước kia là một bác sĩ tâm lý.
Sau mười tám năm hành nghề cảm thấy làm việc không thú vị, sau đó mới tu tập đổ thuật, kết quả trong cuộc thi poker ở nước Mỹ hắn đã thắng hơn 14 triệu đô la, nhất cử đoạt danh hiệu đổ vương.
Ninh Nguyệt có thể khẳng định, đối phương đã dùng hết những kiến thức tâm lý học vào đổ thuật, và gặt hái thành công cực lớn, người như vậy phải cẩn thận phòng bị.
Lúc này, ván bài của Fes đã chia xong.
Đến lượt Tiểu Xuyên Thái Lang ra sân.
Hiện tại trên bàn Henry thua nhiều nhất, mặc dù khi Fes làm cái hắn đã thắng lại một chút, nhưng tiền cược cũng chỉ còn 220 triệu.
Tiếp theo là Fes, hắn làm cái hết ván này, tiền cược còn lại chỉ hơn Henry 20 triệu.
Tiểu Xuyên Hòa Kiệt Leo không sai biệt lắm, có hơn năm ức.
Ninh Nguyệt thì có bảy trăm triệu, còn lại đều ở chỗ Thụy Kim, hắn là người có tiền cược nhiều nhất, tầm bảy trăm năm chục triệu.
Cho nên sự chú ý của những người này đều dồn cả vào Thụy Kim.
Ván cược kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc này, cửa sòng bạc bị đẩy ra, Dư Văn Văn mang theo một chồng hộp đi đến, "Ông chủ, chao đến rồi ạ."
Ninh Nguyệt lập tức tỉnh táo, nhận một hộp đặt trước mặt mình, "Lão Kim à, mọi người có muốn thử không?
Tôi nói cho mọi người biết, đây chính là đặc sản của Hoa Hạ, ngửi thì thối mà ăn lại thơm, chờ các ông về nước muốn ăn cũng không có."
Nhóm phiên dịch: . . .
Nhận mệnh, lướt đi.
Thụy Kim: . . .
Hộp còn chưa mở ra mà bọn họ đã ngửi thấy một mùi cực thối, thứ này có ăn được sao?
Mấy lão tây lắc đầu như trống bỏi.
Ninh Nguyệt thấy không ai ăn, tiếc nuối lắc đầu, trái lại công chứng viên Minh Tuân cười ha hả cầm một phần, không phải do ông thích ăn, mà chao này mà thôi, nếu ông ăn thì thấy nó không thối, mà nếu ông không ăn thì ngửi mùi thôi đã muốn ngất rồi!
Cho nên, tốt nhất ông vẫn cứ ăn đi.
"Văn Văn, ai ăn thì tự phân nhau ra đi, để nguội thì không ăn được đâu."
Dư Văn Văn mau tới cầm hết chỗ chao còn lại đi.
Ninh Nguyệt vừa ăn vừa chơi, a, tay bận ăn làm sao cược được, chuyện đẩy tiền cược cứ để cho La Hạo Thiên.
"Tay cậu khỏe, ván này cứ đặt một trăm triệu đi."
La Hạo Thiên cứ nghĩ rằng anh ta vẫn sẽ đặt cửa "nhàn", mấy người trên bàn cũng lộ vẻ mặt mừng rỡ, kết quả, câu nói tiếp theo của Ninh Nguyệt làm bọn họ cùng nhau biến sắc.
"Ván này đặt cửa "cái".”
Tiểu Xuyên Thái Lang thật sự nhịn không được, "Anh không phải nói anh chỉ đặt cửa 'nhàn' sao, sao ván này lại đặt 'cái' rồi?"
Ninh Nguyệt giơ cổ tay lên, "Cậu không nhìn lên đồng hồ à, gần mười một giờ rồi, ăn no rồi thì buồn ngủ, tôi muốn về nhà sớm ngủ thôi."
Sắc mặt Tiểu Xuyên Thái Lang thả lỏng, hóa ra là muốn mau về nhà ngủ, có thể thông cảm, có thể thông cảm.
Tào Tuấn mấy người cũng mặt lộ vẻ vui mừng, hôm nay không biết thế nào, vận may của Tề Ninh Nguyệt tốt có hơi quá mức, thấy anh ta họ đều nôn nóng, hiện tại anh ta muốn mau về nhà, chắc là không có được vận may tốt như trước đâu.
Trong sòng bạc tràn ngập một mùi thối rữa khó chịu, Ninh Nguyệt ăn rất ngon lành, Tiểu Xuyên Thái Lang rất hồi hộp, ván bài này nếu như hắn tính không sai thì bên "cái" sẽ thắng, mà mấy người khác cũng không xuống tiền, chứng tỏ bọn họ tính toán cũng ra kết quả giống như hắn.
Vì Tề Ninh Nguyệt đã một lần đem tiền cược đặt tối đa rồi, bọn họ muốn đặt cửa "cái" cũng không thể.
Sớm biết xoay vòng làm cái sẽ mệt mỏi thế này, lúc trước hắn còn tranh làm gì a?
Rất nhanh chia bài xong mở bài, Ninh Nguyệt quả nhiên lớn hơn hắn một chút, một trăm triệu cứ thế không cánh mà bay.
Dù ván bài vẫn còn gần một nửa, Tiểu Xuyên Thái Lang cũng không muốn ngồi làm cái nữa, "Tiếp theo là ai làm cái vậy? Tôi không được khỏe, đổi người đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận