Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 587: Nhân vật phản diện mẹ ruột 63(khen thưởng tăng thêm 1) (length: 7927)

Bạn nhỏ Cầu Trời Tuấn rất lễ phép đi lên chào hỏi, "A di tốt."
"Bạn nhỏ Tuấn Tuấn tốt. Sao hôm nay ngươi cũng không có trở về đâu?"
"A di nhà ta ngày hôm nay xin phép nghỉ, nói xong rồi mụ mụ tới đón ta, đợi lát nữa hẳn là liền đến."
Đúng lúc này, điện thoại nhỏ của hắn vang lên, "Là mụ mụ ta."
Hắn đã nhấn nghe, trong điện thoại, giọng của nữ nhân vang lên: "Bảo Bảo, ngươi còn phải đợi thêm mụ mụ một hồi, bên mụ mụ này xảy ra một chút vấn đề nhỏ, làm xước xe của người khác, đang giải quyết đây, nhưng mà ngươi yên tâm mụ mụ rất nhanh."
Bạn nhỏ Cầu Trời Tuấn thở dài, "Ta đều nói, để ba ba lái xe tới đón ta là được rồi, ngài vẫn là trực tiếp đưa tiền cho người ta đi, đừng làm tắc đường."
"Tốt tốt, đang đưa đây rồi, Bảo Bảo không nên tức giận, mụ mụ rất nhanh liền làm xong."
Điện thoại cúp máy, Cầu Trời Tuấn bất đắc dĩ thở dài, làm sao hắn lại có một người mẹ không bớt lo như thế này, thật hết cách!
Ninh Nguyệt nhìn xem bộ dáng này của hắn quả thực muốn cười, đưa tay vuốt tóc tiểu gia hỏa một cái, "Không sao, mụ mụ ngươi một hồi liền tới, chúng ta cùng ngươi chờ."
Sắc mặt bạn nhỏ Tiền Tinh Duệ lập tức trở nên hơi không dễ nhìn, ánh mắt nhìn về phía Cầu Trời Tuấn cũng mang theo địch ý ẩn ẩn.
Bạn nhỏ Cầu Trời Tuấn hoàn toàn không chú ý đến sự biến đổi sắc mặt của hắn, bởi vì hắn đang bận từ chối sự giúp đỡ của vị a di xinh đẹp, "A di, ngài cũng đừng chờ, mẹ ta nói mười phút đồng hồ, nhưng đoán chừng ít nhất cũng phải nửa giờ. Tiền Tinh Duệ còn phải đi học, không thể tới trễ. Dù sao nơi này có lão sư trông coi, không có việc gì."
Ninh Nguyệt nhìn đồng hồ, ngày hôm nay nàng đi ra ngoài vốn đã chậm, nếu chậm trễ thêm nửa giờ nữa, Hữu Hữu thật sự sẽ đến trễ mất, cũng chỉ có thể rời đi trước.
Trên đường trở về, Ninh Nguyệt phát hiện con trai có chút rầu rĩ không vui, "Hữu Hữu, có phải là bởi vì ngày hôm nay mụ mụ đến trễ cho nên ngươi tức giận?"
Hữu Hữu lắc đầu.
Ninh Nguyệt: ... Lắc đầu là không có tức giận, hay là, không phải tức giận vì nàng đến trễ?
"Nào con ngoan, nói cho mụ mụ biết ngươi rốt cuộc đang giận cái gì?"
Hữu Hữu ngẩng đầu, trên nét mặt mang theo chút khẩn trương, "Mẹ có phải là đặc biệt thích tiểu bằng hữu giống như Cầu Trời Tuấn không?"
Ninh Nguyệt kinh ngạc: "Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
"Mẹ mỗi lần nhìn thấy Cầu Trời Tuấn đều sẽ cười, trông rất đẹp."
Ninh Nguyệt đưa một tay ra vuốt vuốt tóc tiểu gia hỏa, "Nhớ kỹ, mụ mụ yêu nhất vĩnh viễn là ngươi. Ngươi nói mụ mụ mỗi lần nhìn thấy bạn học của ngươi đều sẽ cười, đó là bởi vì hắn là bạn học của ngươi mà, ta hy vọng ngươi có thể hòa mình cùng bạn học nên mới có thái độ tốt một chút đối với bạn học của ngươi."
Tiểu gia hỏa tâm tình tốt lên liền híp mắt lại, nhưng nghĩ đến mụ mụ cũng sẽ xoa đầu những tiểu bằng hữu khác, hắn vẫn có chút không vừa ý.
Xem ra, về sau hắn phải đề phòng điểm tên tiểu tử Cầu Trời Tuấn kia.
...
Đêm đó, Tiền Mạch Hàn khi về nhà biểu lộ có chút, kỳ quái!
Ninh Nguyệt nghĩ đến lúc hắn rời đi, bộ dạng nam nhân kia toàn thân ửng đỏ, gấp gáp hận không thể lập tức hóa thân thành máy đóng cọc, nàng nén cười đến mức thân thể cũng run lên nhè nhẹ.
Nam nhân cười trông rất đẹp mắt, nhưng trong mắt hắn rõ ràng viết đầy năm chữ to: Ngươi chờ ta.
Ninh Nguyệt: ... Xem ra đêm nay không dễ chịu lắm.
Tiền Mạch Hàn cắn răng, nếu không phải Hữu Hữu sắp tan học, sắp đến giờ ăn tối, hắn nhất định sẽ lập tức khiêng cái tiểu nữ nhân kia về phòng thu thập cho tốt một phen.
Quản gia không biết hai vị chủ tử nhà mình đang diễn trò câm gì, dù sao cũng không giống như đang tức giận cãi nhau, hắn tranh thủ thời gian pha loại trà tiên sinh thích uống, bưng hoa quả lên rồi liền Thần Ẩn.
Ninh Nguyệt cố ý ngồi vào bên cạnh nam nhân, nào biết vị kia trực tiếp chuyển mông một cái, ngồi xuống chiếc sofa nhỏ bên cạnh, dáng vẻ đó đúng là hận không thể cách nàng tám trượng.
"Ngươi đi đi! Có bản lĩnh thì đêm nay ngươi đừng trở về phòng!"
Tiền Mạch Hàn: Không có bản lĩnh thì thế nào? Hắn trở về!
Hắn không lên tiếng, ngược lại cố ý duỗi tay đi lấy chén trà, để lộ cổ tay của mình ra.
Ninh Nguyệt nhìn thoáng qua, phía trên có chút đỏ, chiếc cà vạt nàng thắt chính là nút dải rút, nhưng muốn giải khai cũng cần phí chút công phu.
Nàng quay đầu đi, giả vờ không nhìn thấy, kỳ thực nếu không phải đã đến giờ đón con, nàng thật sự không ngại đến một lần, nhưng đáng tiếc thời gian không cho phép a.
Sau bữa cơm chiều, hết thảy như cũ, nam nhân kia biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, cùng con đi dạo, về thư phòng của hắn xử lý công việc, đợi nàng đọc xong truyện kể trước khi ngủ trở về phòng lúc, trên giường lại đã có người.
Bị ánh mắt tĩnh mịch của hắn nhìn chằm chằm, Ninh Nguyệt có loại dự cảm không tốt lắm, nhưng nàng vẫn như thường lệ, cầm áo ngủ tiến vào phòng tắm.
Chỉ là, không đầy một lát sau cửa phòng tắm liền được mở ra.
Chờ lúc hai người lại từ bên trong đi ra, đã là hai giờ sau...
Nhìn xem bộ mặt ăn uống no đủ đầy hài lòng của nam nhân, Ninh Nguyệt cắn răng, hắn thật đúng là biết dùng sức giày vò người đến chết a, may mà tố chất thân thể nàng không tồi, bằng không thì thật sự mềm nhũn cả hai chân.
Sau đó hai ngày cuối tuần, người đàn ông nào đó liền bị đẩy đến lầu bốn ngủ.
Hữu Hữu trong lòng thầm vui, nhìn xem bộ dáng ủy khuất của cha hắn, hắn liền cao hứng.
Ai bảo hắn mỗi ngày đều chiếm lấy mụ mụ, vụng trộm chạy tới chiếm giường của mụ mụ thì không nói, lại còn đưa mụ mụ đến công ty, mỗi ngày cùng hắn đi làm, hắn đã tức giận không ít!
Hiện tại tốt rồi, mụ mụ rốt cuộc nhìn thấu bản chất của ba ba và ghét bỏ hắn, hắn hiện tại chỉ hy vọng loại ghét bỏ này có thể kéo dài hơn một chút.
Đáng tiếc, niềm vui của hắn chỉ kéo dài hai ngày, đến thứ hai, mụ mụ đưa hắn xong liền lại bị ba ba lừa gạt đưa đi công ty.
...
Ninh Nguyệt từ miệng Tần Hùng biết được công ty có rất nhiều 'bầy' (nhóm chat), ngay cả Tần Hùng, vị tổng thanh tra này, cũng dùng tiểu hào ở trong đám chat của công ty để ăn dưa.
Thế là nàng bèn dùng những gì học được từ chỗ Tần Hùng, tự mình tạo một cái tiểu hào, sau đó hack vào những cái đám chat kia.
Sau đó nàng liền phát hiện một vài chuyện có ý tứ.
Trong các đám chat của công ty vậy mà đều đang bàn tán về chuyện giá cổ phiếu của Long Đỉnh.
Nguyên lai, có người đem chuyện của Tiền Bác Hồng truyền đến trong công ty, sau đó các nhân viên liền đang suy đoán công ty có phải đã xảy ra vấn đề gì không.
Có người tự cho là thông minh đang bàn tán ở đó: Nếu như thứ hai giá cổ phiếu Long Đỉnh giảm mạnh vậy thì chứng tỏ công ty thật sự xảy ra vấn đề rồi.
Trong đám nhân viên lúc này đều đang chú ý chuyện này.
Ninh Nguyệt cười cười, thoát khỏi 'bầy' nhân viên, sau đó hết sức chuyên chú nghe Tần Hùng giảng bài.
Nàng không hỏi qua Tiền Mạch Hàn lần này rốt cuộc muốn đối phó ai, nhưng chắc chắn là muốn gây sự, dù sao cũng không xảy ra đại sự gì, nàng liền yên lặng theo dõi là tốt rồi.
Mấy ngày kế tiếp hắn quả nhiên rất bận rộn, nhưng mà Ninh Nguyệt xưa nay không hỏi, chỉ làm tốt việc mình nên làm.
Mãi cho đến hai tuần sau, trong công ty có mấy vị cao quản bị thanh trừng ra ngoài, cổ phần của hai vị cổ đông bị thu hồi.
Chỉ là một câu chuyện con bất hiếu bị đuổi ra khỏi nhà, vậy mà truyền đi truyền lại liền khiến những người kia trong công ty nảy sinh tâm tư khác, kết quả này ai có thể tin được chứ?
Làm xong chuyện này, Tiền Mạch Hàn mang theo vợ con trở về nhà cũ một chuyến.
Lão gia tử cùng hắn hàn huyên hồi lâu trong thư phòng, "Ta biết ngươi muốn đem tất cả cổ phần thu hồi lại, bất quá, vẫn là không thể quá gấp gáp.
Trong tay ngươi hiện tại nắm giữ 61.5% cổ phần của Long Đỉnh, đã coi như là nhiều. Lão Từ và Vương Cận còn lại là không có dã tâm, mấy cổ đông nhỏ còn lại gộp chung lại mới chỉ có 6.2% cổ phần, giữ lại cũng không có gì.
Đừng ép người quá, có đôi khi thuận thế mà làm mới là thượng sách."
Bổ sung hai chương thiếu hôm qua, phát chậm thật có lỗi!!!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận