Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 749: Ta là hoàn khố 11 (length: 7778)

Mấy phòng bệnh như thế này, Ninh Nguyệt đi một lần, lúc ra khỏi bệnh viện đã hơn một canh giờ, Toa Toa cùng mấy người kia không nỡ để nàng đi, "Tề thiếu, ngài rảnh nhất định phải đến thăm chúng ta nhé!"
Ninh Nguyệt: "Yên tâm đi, chắc chắn ta sẽ tới."
Ra khỏi bệnh viện, xe lập tức chạy về khách sạn lớn ở kinh thành, bệnh viện này cũng vừa gần khách sạn lớn ở kinh thành.
Lúc này, điện thoại của Tào Tuấn lại gọi đến, Ninh Nguyệt ném điện thoại cho Đới Đình, "Ngươi nghe máy đi."
Đây đã là chuyện bình thường, gần một tháng nay, Tào Tuấn với mấy người cứ như cao dán, điện thoại gọi đến liên tục, ông chủ cũng không biết nghĩ gì, bọn họ gọi thì ông chủ cho họ chạy tới, vui chơi giải trí đều do ông chủ chi trả, nhưng chỉ có vậy thôi, không hơn.
Vị tiểu thư họ Triệu kia, mấy lần bóng gió lẫn trực tiếp ám chỉ muốn ông chủ mua đồ cho cô ta, kết quả đều thất bại.
Không chỉ thế, còn bị bắt đi mua sắm trả tiền cho ông chủ, thấy ông chủ mỗi lần nhường nhịn với cô ta thì cô ta lại vui vẻ như con ngốc, nàng chỉ muốn đến lay cô ta tỉnh lại.
Phải biết rằng, ông chủ chưa bao giờ mặc đồ cô ta mua, cuối cùng đều rơi vào tay bọn Chung Lượng, chỉ cần sửa lại chút mã số là xong.
Hiện tại, mấy người bọn hộ vệ này đều được trang bị tận răng, ai nấy đều một thân đồ cả trăm ngàn, đều là do ông chủ bỏ tiền mua cho, ông chủ nói đây là "đồ lao động".
Cái "đồ lao động" này đúng là linh nghiệm.
Vào nhà hàng, phục vụ liền muốn dẫn bọn họ vào phòng riêng, Ninh Nguyệt khoát tay, "Hôm nay vui vẻ, cứ ăn ở đại sảnh, tìm chỗ cạnh cửa sổ có view đẹp."
Phục vụ rất nhanh dẫn bọn họ đến chỗ gần cửa sổ, nàng vừa định gọi món thì Tào Tuấn với mấy người đã chạy tới vội vàng.
Chung Lượng với mấy người tự giác ngồi bàn bên cạnh, đây cũng quen rồi, cứ có người ngoài là tám người bọn họ lại tự đến một bàn, muốn ăn gì thì ăn, miễn đừng lãng phí, một bàn tốn cả trăm tám mươi nghìn, ông chủ bọn họ mắt cũng không thèm nháy.
Còn La ca, giờ là đại nội tổng quản, à không, là trợ lý của ông chủ, lúc nào cũng kè kè bên cạnh, ăn cơm đương nhiên là ngồi chung rồi.
"Nhanh thật, ta vừa mới tới."
Tào Tuấn: "Yên tâm, không có vượt đèn đỏ! Chỉ là, cậu biết đấy, cái xe của tớ đi đến đâu, ai có mắt đều phải tránh đường cho tớ."
Ninh Nguyệt: Thật tình mà nói, xe có xịn đến đâu, thì mạng người vẫn quan trọng, nếu không phải chuyện gì quan trọng, nàng xưa nay sẽ không chạy quá tốc độ, càng sẽ không trong dòng xe cộ mà lạng lách đánh võng chỉ để giành mấy giây.
Đây cũng là chỗ nàng khác với nguyên chủ, nguyên chủ thích xe thể thao, hễ có xe đua mới ra mắt là muốn mua về, còn Ninh Nguyệt thì thích thoải mái dễ chịu, mấy xe La Hạo Thiên chọn cũng rất hợp ý nàng.
Nàng là công tử bột, còn sống chỉ là để hưởng thụ cuộc sống, xe thể thao ngồi chật chội, ồn ào khó chịu, không thích.
"Gọi món đi, canh sò điệp khô hải hoàng yến, mỳ ý phô mai hấp tôm hùm, cua biển xào gừng hành kiểu cảng, cá mú như cá gặp nước, da vịt xanh biếc chiêu bài, móng heo chiên giòn kiểu Đức, canh nấm trùng thảo, lại thêm một bát canh gà nhất phẩm, còn lại mấy người gọi, bày kín bàn là được."
Không phải nàng lãng phí đồ ăn, mà là những món đó ngon thì ngon, nhưng mà ít quá, gọi thiếu đi không đủ cho đám gia súc này ăn.
Gọi món xong, Tào Tuấn với mấy người lại bắt đầu luyên thuyên, "Nhị thiếu, tối nay đi đâu chơi? Bên Gỗ Dầu lại có mấy em mới tới, em nào em nấy đều là sinh viên đại học danh tiếng, nhan sắc khỏi nói, nghe đâu có hai em còn * nữa đấy, đảm bảo cậu thích."
Gỗ Dầu cũng coi như một địa điểm vui chơi trong giới của bọn họ. Bất quá, người ta không giống bọn họ, đám công tử bột nhà giàu, mấy năm trước đã cùng người góp vốn mở một khu vui chơi giải trí, trong đó cái gì cũng có, chỉ cần có tiền là tuyệt đối có thể khiến cậu hài lòng mà về.
Tào Tuấn dùng mấy em gái dụ dỗ nàng, chắc chắn có ý đồ không tốt.
Bất quá, không có ý tốt thì sao, ai mà không có tí mưu đồ xấu xa chứ?
"Vẫn là cậu hiểu ý tớ, vậy ăn cơm xong thì qua đó xem sao."
Đồ ăn được mang lên, La Hạo Thiên gắp canh cho Ninh Nguyệt, ông chủ này của hắn lười biếng hết mức, có khi còn thuê người gắp thức ăn cho, đôi khi tiền cơm còn không bằng tiền boa.
Về sau, cũng không biết thế nào, công việc này lại rơi lên đầu La Hạo Thiên——hắn thành người hầu ăn rồi, à không... là trợ lý!
Đương nhiên, Ninh Nguyệt cũng không bạc đãi hắn, nói thật, bảo tiêu riêng La Hạo Thiên ngoài phần Ninh Nguyệt giao cho công ty bảo an, mỗi tháng giờ còn kiếm nhiều hơn cả trợ lý cấp cao ở mấy công ty lớn.
Cho nên, La Hạo Thiên làm việc cũng không có chút oán thán nào.
Chỉ là, mỗi lần nhìn thấy hắn gắp thức ăn, bóc tôm tách xương cho Ninh Nguyệt, Tào Tuấn với mấy người lại lộ ra vẻ mặt vô cùng quái dị.
"Giờ tôi thật sự ghen tị với Nhị thiếu, thời gian này trôi qua, càng ngày càng thoải mái!"
Ninh Nguyệt nhét tôm hùm vào miệng, ngẩng đầu nhìn Lý Tử Thần, "Có gì mà ghen tị? Chẳng phải trước giờ tôi vẫn thế sao?"
Mấy người trên bàn: …Cậu đúng là vẫn vậy, nhưng mà hiện tại không phải cậu đang bị nhà đuổi ra ngoài à? Kết quả tháng ngày chẳng bị ảnh hưởng gì, đây mới là điều đáng hận nhất được không?
"Nhị thiếu không giống chúng ta, Tề đại thiếu vẫn luôn xem Nhị thiếu như con trai nuôi, dù có xích mích với gia đình, đại thiếu cũng sẽ không bỏ mặc cậu ấy.
Chuyện này mà đổi lại là chúng ta, anh trai của tớ không đạp cho hai nhát thì thôi."
Mấy người này vẫn cho là Ninh Nguyệt dám tiêu xài thoải mái bên ngoài như thế này là do đại lão bí mật chu cấp tiền bạc.
Ninh Nguyệt cũng không để ý đến việc bọn họ nghĩ như thế nào.
Thế là nàng cố ý lấy cái thẻ ông anh đưa ra, "Mấy người không nói thì tôi cũng quên, anh tôi hôm nay cho tôi cái thẻ, cũng không nói có bao nhiêu tiền, nhân tiện tôi kiểm tra thử."
Kiểm tra số dư còn lại thì dễ thôi, chỉ cần nhập mã thẻ trên app là được, Ninh Nguyệt cố ý dí điện thoại vào trước mắt Tào Tuấn, "Cậu đếm hộ tôi xem, có mấy số không? Nếu thiếu thì tôi trả lại cho anh tôi."
Tào Tuấn nhìn dãy số kia mà trố mắt, "Mẹ nó! Hai, hai trăm triệu!"
Ninh Nguyệt rút điện thoại lại, "Tạm đủ rồi, đủ tôi tiêu một tháng."
Tào Tuấn: …Mẹ kiếp, hai trăm triệu mà mới đủ tiêu một tháng!
Mẹ nó chứ, trước kia bọn họ còn lén lút tiêu của người ta, sớm biết cái cậu này có nhiều tiền tiêu vặt như vậy, có nói gì bọn họ cũng phải moi nhiều chút!
"Trước kia, đại thiếu cũng cho cậu tiền tiêu vặt như vậy à?"
Ninh Nguyệt: "Sao có thể chứ?!"
Tào Tuấn thở phào nhẹ nhõm, hắn đã bảo mà, nếu Tề lão nhị mà có hai trăm triệu tiền tiêu vặt một tháng, thì một năm không phải là hai ngàn bốn trăm triệu sao, ai mà chịu cho nổi?
Ngay cả Tề gia cũng không làm được!
"Trước kia tôi muốn cái gì thì chỉ cần nói với anh tôi một tiếng, là anh tôi mua về cho, tiêu bao nhiêu tôi cũng không biết.
Mấy tháng này không phải tôi bị lão già đuổi ra ngoài sao? Anh tôi sợ tôi thiệt thòi, nên trực tiếp cho thẻ, để tôi thích mua gì thì mua, thích tiêu kiểu gì thì tiêu kiểu đó.
Anh ấy nói, hắn là của tôi, tiền của hắn kiếm được là cho tôi tiêu, tôi không tiêu thì giữ lại cũng vô dụng thôi."
Cảm tạ poison? Khen thưởng 588 duyệt tệ!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận