Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 93: Đến cửa xin lỗi (length: 4085)

Nhóm thanh niên trí thức rời đi mà không hay biết cuộc đối thoại giữa thôn trưởng và bí thư lần này. Lần này bọn họ nhận được sự đảm bảo của thôn trưởng, rất vui mừng, về sau họ ở trong thôn có lẽ sẽ không còn bất hòa như vậy nữa.
Chỉ là, khi trở về điểm tập trung thanh niên trí thức, Triệu Hoa lại lén kéo Tôn Thắng Nam ra một chỗ nói chuyện.
"Hôm nay ngươi không nên nói như vậy!"
"Thế nào? Cảm thấy lời ta nói khó nghe lắm à?" Tôn Thắng Nam lạnh mặt nhìn hắn một cái.
Triệu Hoa thở dài, "Ngươi xuống nông thôn cũng đã bốn năm rồi; trước đó vẫn luôn nhẫn nhịn, sao lần này lại cứng rắn như vậy? Nhỡ trong thôn hận ngươi rồi sau này gây khó dễ ngươi về vấn đề chính trị, ngươi phải làm sao?"
Tôn Thắng Nam nghe hắn nói vậy thì cau mày, sau đó thở dài, "Ta biết, nhưng ta không nhịn được. Mấy năm nay đám thanh niên trí thức nam các ngươi còn tốt, thanh niên trí thức nữ bị ức hiếp biết bao nhiêu? Với tư cách là người phụ trách của thanh niên trí thức nữ, ta không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn nữa."
Triệu Hoa nghe nàng nói vậy cũng thở dài, "Cũng không biết tại sao ngươi đột nhiên lại căm ghét cái ác như vậy. Chuyện của các nàng có liên quan gì đến ngươi đâu, ngươi cứ thích xông đầu ra, lại còn phí công vô ích. Ngươi xem đấy, chờ khi ngươi vì chuyện này mà gặp chuyện không hay, sẽ chẳng ai thương xót cho ngươi đâu."
Tôn Thắng Nam nghe hắn nói vậy thì mặt lạnh tanh, "Đó là do ta tự nguyện, đến lúc đó ngươi cũng có thể không cần để ý đến."
Nói xong nàng liền không nói chuyện với hắn nữa, quay đầu bỏ đi.
Triệu Hoa thấy vậy thở dài một hơi, cảm thấy mình cũng đang phí công vô ích, có chút tức giận, cuối cùng cũng không nói gì thêm, ai ra sao thì ra vậy, hắn cũng mặc kệ.
Còn bên này, Cố Hướng Nam đã nói lại với Lục Hạ về lời của thôn trưởng, đồng thời bày tỏ: "Chúng ta sau này còn phải ở trong thôn, không nên quá cứng rắn, nên chuyện này chỉ có thể tạm thời như vậy."
Lục Hạ nghe xong cười cười, cảm kích nói: "Như vậy là tốt lắm rồi, cảm ơn ngươi Cố thanh niên trí thức."
Cố Hướng Nam cũng cười, "Đừng khách sáo, đều là thanh niên trí thức cả, chuyện này chúng ta cũng có thể đứng ra."
Nói xong lại hỏi tình hình hiện tại của Giang Quân Mạc, rồi rời đi.
Vì có Lục Hạ ở đó nên đám thanh niên trí thức nam không tiện vào, đành phải tạm thời đi sang phòng khác nghỉ ngơi.
Mà Giang Quân Mạc sau khi châm cứu xong, lại uống thêm canh gừng đường đỏ linh tuyền, lúc này thân thể đã không còn run rẩy nữa, cảm thấy đã đỡ hơn nhiều, Lục Hạ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Buổi chiều thôn trưởng và Sử kế toán liền đến xin lỗi, Sử Xuân Yến không tới, chắc là không có mặt mũi nào đến.
Sử kế toán mang theo hơn chục trứng gà, còn có nửa cân đường đỏ, thêm năm đồng tiền.
Ở nông thôn đó đã là một khoản chi lớn đặc biệt rồi.
Hơn nữa còn nói năng hết sức thành khẩn để xin lỗi.
Lục Hạ không biết thôn trưởng đã nói gì với Sử kế toán, nhưng nàng cảm thấy chắc chắn không phải do ông ta tự nguyện, nếu không trước đó cũng sẽ không để cho Sử Xuân Yến làm loạn như vậy.
Nhưng Lục Hạ giả vờ không biết, nhận lấy đồ và tiền sau đó tỏ vẻ bỏ qua cho bọn họ.
Sau đó lấy cớ phải chăm sóc Giang Quân Mạc nên cũng không nói nhiều với bọn họ.
Mà nhóm thanh niên trí thức thấy thái độ của thôn trưởng tốt như vậy cũng có chút vui mừng, đang mong chờ cuộc sống trong thôn sau này sẽ dễ chịu hơn.
Lục Hạ lại thở dài, thái độ dễ nói chuyện của cán bộ trong thôn lần này khiến nàng có chút suy đoán.
Có lẽ là nhờ vào Cố Hướng Nam, nàng nhớ trong sách hình như có nhắc đến, gia đình Cố Hướng Nam sợ hắn ở đây không được tốt nên đã cố tình vòng vo tìm lãnh đạo huyện nhờ chiếu cố hắn.
Cho nên dẫn đến việc hắn xuống nông thôn mấy năm nay sống cũng không tệ.
Nếu như vậy thì họ đã nợ hắn một ân tình rồi. Dù sao có Cố Hướng Nam ở đây, sau này trong thôn làm chuyện gì cũng sẽ phải kiêng kị, nếu không nàng và Giang Quân Mạc ở trong thôn sau này sẽ không dễ sống.
Chỉ là nàng nghĩ chuyện này không tiện nói rõ ra, chỉ có thể đợi sau này có cơ hội thì lại cảm ơn hắn thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận