Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 396: Đi dạo kinh thành danh lam thắng cảnh (length: 3979)

Lục Hạ vừa nói xong mới nhớ ra kiếp này nàng lớn lên ở khu vực người kinh thành.
Nhưng nhớ lại cẩn thận một chút, hình như nguyên chủ cũng chưa từng đi qua, thật ra khi còn nhỏ trường học có tổ chức đi nhưng nàng đều bị Lục phụ Lục mẫu giữ ở nhà làm việc, không đi được.
Vì thế cũng không giấu giếm, liền nói chuyện này với Giang Quân Mạc.
“Ta cảm thấy ta lớn lên ở Kinh Thành, mà chưa đi qua những chỗ này thì hình như không đúng lắm, cho nên muốn đi xem.” Giang Quân Mạc nghe xong đau lòng xoa đầu nàng, “Được thôi, vậy thì đi, nhân dịp lần này kỳ nghỉ, chúng ta đi hết những nơi có thể đi dạo.” Vì thế ngày thứ hai, hai người bắt đầu chuyến du ngoạn các danh lam thắng cảnh ở Kinh Thành.
Giang Quân Mạc còn đặc biệt thuê một cái máy ảnh, mỗi lần đến một địa điểm tham quan đều chụp ảnh cho nàng.
Khiến những người khác còn tưởng rằng hắn là người của tiệm ảnh nữa chứ, có người còn đặc biệt tìm hắn trả tiền để chụp ảnh, mãi đến khi hắn giải thích thì mọi người mới ghen tị liếc nhìn Lục Hạ một cái rồi rời đi.
Lục Hạ nhìn mà bật cười.
Đương nhiên, không chỉ tự chụp mình, nàng cũng học hỏi một chút, chụp cho Giang Quân Mạc vài tấm, còn tìm người chụp chung cho cả hai không ít ảnh.
Lục Hạ rất ít đi du lịch, phải nói là kiếp trước chưa từng đi du lịch, cho nên cơ hội du lịch hiếm có như vậy, nàng rất thích.
Bất quá bọn họ cũng không liên tục đi, đôi khi đi dạo như vậy cũng rất mệt mỏi.
Thông thường là đi dạo một ngày, nghỉ hai ngày, tầm hơn nửa tháng, liền đi dạo một vòng các địa điểm tương đối nổi tiếng ở Kinh Thành, đương nhiên cũng chụp được không ít ảnh.
Vất vả lắm mới dừng lại, Lục Hạ cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời, nghĩ kỹ lại, thì ra đi du lịch mệt mỏi như vậy!
Nhân lúc Giang Quân Mạc đi tiệm ảnh trả máy ảnh, tiện thể rửa ảnh, Lục Hạ ngồi trong sân ngẩn người.
Ôi, tiếp theo nàng không nên tính lại xuất môn nữa, quá mệt mỏi mà còn bị phơi nắng nữa, cảm giác mấy ngày nay da nàng đã đen đi một tông, thời đại này lại không có kem chống nắng, ngày nào cũng bị phơi nắng, nước linh tuyền tác dụng cũng không lớn như vậy, nàng phải chăm sóc da thật kỹ.
Đang nghĩ ngợi về dự định sắp tới, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa.
Lục Hạ nghi hoặc, vốn tưởng là Lưu nãi nãi, nhưng nghĩ đến Lưu nãi nãi cả nhà đã tạm thời chuyển đi, đội xây dựng của Nghiêm Hải đã bắt đầu sửa chữa nhà đối diện rồi, liền biết không phải là bà.
Vì thế trực tiếp hô: “Ai vậy?” “Lục Hạ là ta, Đàm Vân Phương, ta tìm ngươi có chút việc.” Nghe thấy tiếng của Đàm Vân Phương, Lục Hạ bất ngờ, lập tức nhanh chóng mở cửa.
Bên ngoài quả nhiên đứng Đàm Vân Phương.
“Vân Phương tỷ, sao tỷ lại đến đây? Mau vào đi, Tiểu Nhã đâu? Sao không đi cùng?” Đàm Vân Phương nghe Lục Hạ nói thì nước mắt lập tức tuôn ra, “Tiểu Nhã, Tiểu Nhã xảy ra chuyện rồi, lần này ta tới tìm ngươi giúp!” Lục Hạ nghe mà giật mình, thấy nàng khóc thương tâm như vậy càng thêm hoảng sợ, “Có chuyện gì? Tiểu Nhã đã xảy ra chuyện gì?” Đàm Vân Phương vừa lau nước mắt vừa nói: “Tiểu Nhã bị té gãy chân, cần phẫu thuật, nhưng tiền trong tay ta không đủ, muốn đến đây hỏi ngươi có thể cho mượn một chút không, ta đảm bảo sẽ sớm trả!” Lục Hạ nghe nói thẳng: “Đương nhiên có thể, ngươi đợi ta, ta đi lấy tiền ngay, đừng lo, ngươi cứ dùng không cần vội trả, phẫu thuật của Tiểu Nhã rất quan trọng.” Đàm Vân Phương nghe đến đây, trái tim lo lắng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhịn không được lại bật khóc.
Lục Hạ thấy vậy thì thở dài một hơi, vỗ vai nàng, sau đó xoay người về phòng lấy tiền.
Bất quá sau khi lấy tiền xong, nàng lại để lại một tờ giấy cho Giang Quân Mạc, đặt ở trên bàn ngoài sân, sau đó khóa cửa cùng Đàm Vân Phương cùng nhau đi bệnh viện.
Không biết thì thôi, biết rồi lại nhìn bộ dạng hiện tại của nàng, phỏng chừng bên bệnh viện kia cũng không có tâm tư sắp xếp xong xuôi, cho nên nàng phải đến giúp một tay xem sao.
Mà trên đường đi đến bệnh viện, Đàm Vân Phương đã kể cho nàng nghe quá trình Tiểu Nhã bị thương…..
Bạn cần đăng nhập để bình luận