Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 550: Tiếc nuối, cũng là nhân sinh (length: 4089)

Sở Lương Thần có chút do dự, lại nhìn xuống Giang Quân Mạc mới nói: "Cần ta giúp ngươi hỏi thử nguyên nhân sao? Với tài năng của ngươi thì theo lý thuyết sẽ không có chuyện này, bộ ngoại giao rõ ràng đối với ngươi biểu hiện rất hài lòng."
Lục Hạ không ngờ hắn lại nói chuyện này, lắc đầu cười: "Không cần đâu, ta đã biết nguyên nhân rồi."
"Biết rồi?" Sở Lương Thần ngạc nhiên nhìn nàng, "Là nguyên nhân mà ngươi không thể thay đổi được sao?"
Lục Hạ gật đầu, "Đúng vậy; cám ơn ngươi Sở đồng học, thật đáng tiếc, sau này không thể cùng ngươi làm đồng nghiệp, nhưng ta tin tưởng, với trình độ của Sở đồng học, sau này nhất định sẽ là một nhà ngoại giao xuất sắc, ta đang mong chờ ngày Sở đồng học rực rỡ hào quang!"
Sở Lương Thần nghe nàng cười nói, kiên định đáp: "Cảm ơn ngươi mong chờ, Lục đồng học, ta biết rồi!"
Vừa nói vừa nhìn nàng một cái, "Vậy tạm biệt, Lục đồng học."
"Tạm biệt, Sở đồng học..."
Chờ hắn đi rồi, Lục Hạ nhìn bóng lưng hắn, lại nhìn xuống Giang Quân Mạc, phát hiện hắn không ghen, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đi thôi, chúng ta về nhà thôi."
Nhưng Giang Quân Mạc lại kéo tay nàng.
"Sao vậy?" Lục Hạ nghi hoặc nhìn hắn.
"Ngươi tiếc nuối sao?"
"Tiếc nuối cái gì? Không được làm quan ngoại giao?" Lục Hạ lắc đầu, "Không tiếc nuối, có lẽ tất cả đều là sự sắp xếp tốt nhất!"
Nhưng Giang Quân Mạc biết nàng đang tiếc nuối, vì vừa nãy khi nàng nói đến việc trở thành một nhà ngoại giao xuất sắc, trên mặt nàng đã phát ra ánh sáng.
Lục Hạ thấy Giang Quân Mạc trầm mặc, nghĩ ngợi rồi nhìn hắn nói: "Kỳ thật nói không tiếc nuối thì cũng không thể, nhưng nhân sinh vốn là tràn đầy tiếc nuối mà, luôn có không ít chuyện chúng ta bất lực.
Nhưng cho dù là như vậy, chúng ta vẫn phải sống tiếp.
Hơn nữa phải kiên định bước tiếp, vì đó chính là nhân sinh, là nhân sinh của chính chúng ta!
Ai biết được, bây giờ không phải là lựa chọn tốt nhất đâu..."
Giang Quân Mạc nghe lời này trầm mặc, rồi sau đó bật cười: "Ngươi nói đúng, nhân sinh của chúng ta, dù có tiếc nuối, cũng nhất định phải muôn màu muôn vẻ!"
Lục Hạ thấy hắn đã thông suốt thì yên tâm.
Sau khi về đến nhà, người nhà biết tin công việc của hai người thì đều vui mừng.
Giang gia gia còn bảo Vương thẩm tử mua thêm đồ ăn về, tối nay sẽ ăn mừng một bữa.
Vâng, Vương thẩm tử sau khi chăm sóc tốt đường tẩu trong tháng thì đã trở về.
Còn mang về tin tức đường tẩu đều tốt, mọi người cũng đều yên tâm.
Buổi tối, cả nhà cùng nhau làm một bàn đồ ăn, còn uống một chút rượu, chúc mừng bọn họ tốt nghiệp, tất cả mọi người đều rất vui vẻ.
Lần này Giang Quân Mạc không uống nhiều.
Buổi tối trước khi ngủ, hai người nói đến chuyện chuyển nhà.
"Chúng ta khi nào chuyển?" Lục Hạ hỏi.
Giang Quân Mạc nghĩ nghĩ: "Gần đây cứ thu xếp dần một chút, thu xếp xong liền đi, dù sao cũng phải chuyển trước khi ta đi báo danh."
Lục Hạ gật gật đầu: "Vậy thời gian vẫn kịp."
Đơn vị cho Giang Quân Mạc 15 ngày để báo danh, nên hắn vẫn có thể nghỉ ngơi một thời gian.
"Không vội đâu, nhưng vài ngày nữa gia gia và mọi người cũng muốn đi nghỉ hè rồi, chúng ta ở đây cũng không có gì, hay là chuyển đi sớm một chút cho rồi."
Lục Hạ nghĩ cũng đúng: "Vậy thì nhanh chóng chuyển thôi."
Nhưng nói là nói vậy, lần này chuyển nhà là sau này bọn họ sẽ không quay lại thường xuyên, nên những đồ đạc cần mang đi có chút nhiều, vẫn phải thu xếp đến bảy tám ngày mới xong xuôi.
Mà lúc này, Giang gia gia đã dẫn Khang Khang đi nghỉ hè, đương nhiên, mấy đứa nhóc kia cũng đòi đi, nhưng bị Lục Hạ cự tuyệt!
Khang Khang luôn rất hiểu chuyện, cũng có thể tự mình chăm sóc tốt cho mình, nên có đi thì Giang gia gia cũng không phải bận tâm nhiều, cho nên đi cũng được.
Nếu mà mấy đứa nhỏ này cùng đi, thì có lẽ mọi người không cần làm gì khác, chỉ trông bọn chúng thôi cũng đủ mệt chết.
Cho nên Lục Hạ không cho đi.
Mấy đứa nhóc khóc lóc ỉ ôi, mãi đến khi Khang Khang hứa sẽ mang vỏ sò biển về làm quà, thì mới chịu nín...
Bạn cần đăng nhập để bình luận