Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 174: Lên núi hái rau dại (length: 3940)

Lục Hạ nghe bọn họ rốt cuộc biết vì sao tất cả mọi người đi, thì ra đây là trong vòng một năm ít có cơ hội kiếm tiền đường hoàng thế này!
Đám thanh niên trí thức cũ xoa tay, đám thanh niên trí thức mới nóng lòng muốn thử, bất quá khi thấy khắp núi đều là người trong thôn thì nhiệt tình của mọi người đều giảm đi không ít.
Không còn cách nào, nhiều người không đủ chia.
Nhưng mọi người nhất định cũng không thể từ bỏ, trực tiếp nắm chặt thời gian tản ra, ai tìm chỗ ít người mà đi.
Lúc này người trong núi đông, cũng không sợ gặp nguy hiểm, chỉ cần chú ý chút rắn rết là được.
Còn Lục Hạ thì không có lập tức tản ra, chủ yếu là nàng và Giang Quân Mạc đối với rau dại thế nào cũng không biết rõ lắm, chỉ có thể xem trước người khác rồi tính.
May mà Lục Hạ có mối quan hệ không tệ, gặp mấy người trong thôn liền xem bọn họ hái, rất nhanh đã quen thuộc hình dáng một vài loại rau dại.
Sau đó liền kéo Giang Quân Mạc đi về hướng chỗ ít người.
Nói thật, lúc này trên núi đã dần dần đổi sang màu xanh.
Mà các loại rau dại có thể ăn thật không ít, có dương xỉ mọc trên mặt đất, rau dớn, rau tai voi, còn có chồi đâm mọc trên cây, cây gậy tử, lá cây du vân vân...
Cảm giác cứ cái gì xanh mướt là ăn được hết.
Lục Hạ nghe đến có nhiều loại như vậy liền hăng hái cùng Giang Quân Mạc bắt đầu hành động!
Đường trên núi không dễ đi, đặc biệt là nếu muốn tìm rau dại thì phải vào trong rừng, bên trong căn bản không có đường, còn có rất nhiều đá núi rêu cỏ xỉ.
Hai người trầy trật, đi rất lâu, một đường nhìn thấy rất nhiều thứ có vẻ giống, nhưng nhìn kỹ lại, hình như đều không phải.
Lục Hạ không khỏi có chút nản lòng, chẳng lẽ là bọn họ vẫn chưa gặp được?
Lúc này đột nhiên thấy Giang Quân Mạc kéo nàng một chút, "Ngươi xem kia có phải không?"
Lục Hạ theo ánh mắt của hắn nhìn lại, liền lập tức phấn chấn.
"Giống lắm!"
Hai người cẩn thận đi qua, thứ này mọc trên mặt đất thành một đám nhỏ, nhìn giống rau dớn, lại giống như dương xỉ.
Lục Hạ ngồi xổm xuống nhìn kỹ một chút, "Hình như to hơn rau dớn một chút, cũng nhiều lông hơn."
Giang Quân Mạc gật đầu, "Vậy có hái không?"
Lục Hạ nghĩ nghĩ gật đầu, "Hái, bất kể có phải hay không, cứ hái trước biết đâu ăn được thì sao!"
"Được,"
Thế là hai người bắt đầu hái chúng, không ngờ lại hái được không ít, hơn nữa còn chừa lại gốc, phỏng chừng vài ngày nữa lại có thể mọc ra.
Lục Hạ có chút cao hứng, bất kể có phải hay không thì hai người cuối cùng cũng có thu hoạch.
Mà sau chuyện này, bọn họ cứ như mở được chốt, rất nhanh lại thấy dương xỉ, rau dớn, thậm chí còn có cả chồi đâm mà đám thanh niên trí thức nói là đắt nhất.
Bất quá chồi đâm thật không dễ hái, thứ này mọc trên những bụi cây đầy gai, khi hái không cẩn thận sẽ bị gai đâm vào.
Giang Quân Mạc không dám để Lục Hạ hái, tự mình đi hái, tuy rằng cẩn thận hết sức nhưng cũng bị đâm vài cái.
Thấy sắp đến buổi trưa, thế là hai người quyết định trở về.
Sau khi xuống núi gặp những thanh niên trí thức khác, thấy ai cũng có thu hoạch.
Nhiều nhất là Tô Mạn, sọt đã đầy, bất quá mọi người đều biết nàng may mắn, cũng quen rồi.
Bất ngờ là, Lục Hạ và Giang Quân Mạc vậy mà cũng hái được không ít, sọt của hai người tuy không đầy, nhưng cũng gần đầy.
Điều này khiến người khác không ngừng hâm mộ.
Lục Hạ thấy vậy liền giải thích: "Hai ta cũng không biết rõ lắm, thấy giống thì cứ hái thôi, không biết có ăn được không."
Tôn Thắng Nam nghe xong vội nói: "Vậy ngươi mau lấy ra cho bọn ta xem, mấy thứ này không thể ăn tùy tiện được, lỡ trúng độc thì không tốt."
Lục Hạ cũng không do dự, đem những thứ mà bọn họ không chắc chắn đều lấy ra.
Những người khác cũng tới giúp xem...
Bạn cần đăng nhập để bình luận