Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 186: Đánh lẫn nhau cùng một chỗ (length: 4084)

Trên mặt truyền đến đau nhức, tai phảng phất cũng vang ong ong, Trình Ngọc Kiều trong lúc nhất thời phảng phất không thể tin được xảy ra chuyện gì.
Chờ ý thức được mình bị đánh thì, kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó ngay sau đó lại một cái tát nữa lại đây, mặt còn lại của nàng cũng không có thoát khỏi.
Cùng với đó là tiếng của Tô Mạn, "Ta đã nhịn ngươi rất lâu rồi, không cho ngươi chút nhan sắc nhìn xem ngươi có phải hay không cho rằng ta sợ ngươi! A; trước đó ta còn chưa nghĩ kỹ, nhưng bây giờ ta nghĩ ra rồi, ta quyết định ở cùng Cố Hướng Nam, còn ngươi, vĩnh viễn chỉ là người ngoài!"
Nghe đến những lời này, Trình Ngọc Kiều rốt cuộc không nhịn được, không màng đến đau đớn xông thẳng tới, muốn đánh vào mặt Tô Mạn, nhưng Tô Mạn phản ứng rất nhanh, trực tiếp nắm được cánh tay nàng.
Nhưng Trình Ngọc Kiều đã dốc hết sức, trực tiếp dùng lực đẩy nàng ngã xuống, rồi bắt đầu túm tóc nàng.
Mà Tô Mạn cũng không chịu thua kém, dùng sức đạp vào bụng nàng, hất văng nàng ra, hai người đánh nhau túi bụi...
Sự tình phát sinh quá nhanh, đợi mọi người phản ứng kịp thì hai người đã đánh nhau rất thảm rồi!
Tôn Thắng Nam thấy vậy liền bảo đám thanh niên trí thức chạy qua kéo hai người ra.
Cố Hướng Nam là người đầu tiên chạy tới che chở Tô Mạn.
Còn Lục Hạ là thanh niên trí thức, vốn cũng muốn qua giúp.
Nhưng vì lúc này xung quanh quá đông người, mọi người vừa tan tầm, trên người đầy mùi mồ hôi, thêm cả phơi nắng cả buổi sáng, đầu cũng có chút choáng.
Đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Nên không xông vào nữa mà thật sự không chịu nổi, phải vịn Giang Quân Mạc đi ra khỏi đám đông hít thở chút không khí trong lành.
Giang Quân Mạc thấy Lục Hạ đột nhiên như vậy có chút lo lắng, "Hay là chúng ta cứ về trước đi, đến phòng y tế xem sao."
Lục Hạ lắc đầu, "Không sao, ra gió đỡ nhiều rồi, chắc ta hơi bị cảm nắng, ngủ một giấc trưa là không sao."
Vừa nói vừa nhìn về phía tình hình trong đám người.
Giang Quân Mạc hiểu rõ nàng để ý chuyện đó, cuối cùng bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý.
Mà lúc này trong đám đông, Tô Mạn và Trình Ngọc Kiều đã bị kéo ra.
Lúc này thôn trưởng cũng lạnh mặt nói với công an:
"Chuyện này là đám thanh niên trí thức gây ra, không liên quan đến người trong thôn.
Còn Trần Lão Thật cũng chỉ là nghe lời đồn trong thôn, tin vào lời người ta nói, mới đến nói với Tô thanh niên trí thức mấy lời kia.
Tuy nói hiện giờ bạn tốt muốn tìm đến phải có người mối làm quen, nhưng hắn lại không có cha mẹ, chỉ có thể tự mình quyết định, nên mới khiến Tô thanh niên trí thức hiểu lầm.
Nhưng mà Tô thanh niên trí thức cũng thật là, ngươi không đồng ý thì trực tiếp cự tuyệt có được không, sao lại có thể trực tiếp đánh người, đánh người rồi còn trói lại, nếu không nhờ người trong thôn phát hiện thì có lẽ giờ này đã mất mạng rồi."
Lúc này người trong thôn cũng phụ họa theo:
"Đúng vậy đúng vậy, Tô thanh niên trí thức quá độc ác!"
"Đáng sợ quá, trực tiếp dùng đá đập người, Trần Lão Thật hiện tại trên đầu còn một cục u, còn chảy máu, thật đáng sợ!"
"Ôi, ai lại đi đánh vào đầu chứ, sơ ý là đánh chết người đấy!"
"Đúng vậy đó, Trần Lão Thật mấy năm nay đều rất thật thà chứ có giống người giở trò lưu manh đâu..."
Mà Tô Mạn nghe những lời người trong thôn nói, mặt càng lạnh hơn, nhưng nàng cũng biết hôm nay mình đã nổi nóng, không suy nghĩ thấu đáo đã tìm công an, lại không có nhân chứng, người trong thôn nhất định sẽ bênh người trong thôn.
Còn lúc này Trần Lão Thật cũng che đầu bị đánh, rụt rè nói: "Ta vốn cũng không nghĩ như vậy, là con dâu của cháu ta, cô ta đến tìm ta nói, Tô thanh niên trí thức giờ thanh danh không tốt, nếu ta muốn cưới vợ thì có thể thử xem, nên ta mới hỏi dò thử, nào ngờ Tô thanh niên trí thức không đồng ý là thôi, lại còn đánh người!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận