Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 267: Sinh nữ nhi (length: 3644)

Lục Hạ không biết nàng vừa mới đi Khang Khang liền đã học được nói chuyện.
Lúc này đang hết sức cẩn thận đỡ Tôn Thắng Nam đi bệnh viện.
Tôn Thắng Nam là có những cơn đau từng đợt mới đến bệnh viện, trên đường cảm giác càng lúc càng đau, may mà là sinh con so le, chắc là không nhanh như vậy sinh.
Bất quá cái này cũng làm cho nàng đau không chịu nổi.
Một bên Lưu Quân cõng đồ đạc, vẻ mặt khẩn trương không yên, vất vả lắm đến bệnh viện, lại ngơ ngác cả người, không biết phải làm gì cho tốt.
May mà có Lục Hạ ở, giúp làm thủ tục nhập viện, lại đi tìm bác sĩ.
Chờ bác sĩ đến vừa khám, đã mở ba phân, lập tức muốn sinh.
Lục Hạ nghĩ bọn họ đến gấp, một đường mệt mỏi, sợ Tôn Thắng Nam không đủ sức sinh, vì thế lấy đồ ăn vặt Giang Quân Mạc cho nàng mang theo ở trong túi ra.
"Thắng Nam tỷ, chị ăn chút gì lót dạ đi, không thì lát nữa không có sức sinh."
Lưu Quân lúc này mới phát hiện mình đều không nghĩ đến điều này.
Mà Tôn Thắng Nam đoạn đường này đi đến đích xác mệt mỏi cực kỳ, lúc này cũng không khách sáo với Lục Hạ trực tiếp nhận lấy ăn.
Mà Lục Hạ nhìn một bên Lưu Quân đang có chút ảo não, liền nói: "Lưu thanh niên trí thức, anh đi lấy ít nước ấm cho Thắng Nam tỷ đi, không thì chị ấy ăn như vậy hơi khô."
Lưu Quân nghe vậy lập tức nói: "Tôi đi ngay!"
Nhìn Lưu Quân thoăn thoắt xách bình nước đi, Lục Hạ cùng Tôn Thắng Nam nhìn nhau, rồi cùng cười.
Tôn Thắng Nam lúc này cơn đau vừa qua, sắc mặt ngược lại là tốt hơn, đối với Lục Hạ cười cười, "May mà cô đến đấy, không thì chỉ có mình lão Lưu bộ dạng khẩn trương này, tôi đều sợ đến lúc sinh phải tự mình lo liệu."
Lục Hạ nghe vậy cũng cười, "Quan tâm quá thì sẽ rối lên thôi, tôi thấy Lưu thanh niên trí thức là quá lo lắng cho chị."
Tôn Thắng Nam lắc đầu cười, "Trước đây không biết hắn vẫn còn có một mặt xúc động như vậy."
Lục Hạ nghe xong cũng chỉ cười chứ không nói gì.
Tôn Thắng Nam ăn xong chút đồ, uống nước xong cảm thấy có sức hơn, sau đó bụng lại càng ngày càng đau.
Đến khi bác sĩ sang xem thấy gần sinh, liền vào phòng sinh.
Lục Hạ cùng Lưu Quân chờ ở ngoài phòng sinh.
Mà lúc này, Lục Hạ rốt cuộc có thể nghĩ đến Giang Quân Mạc lúc nàng sinh Khang Khang trông như thế nào.
Bởi vì Lưu Quân từ lúc Tôn Thắng Nam vào phòng sinh đã bắt đầu đi đi lại lại không yên, ở ngoài phòng sinh mặt đi tới đi lui, bên trong truyền ra một chút âm thanh nhỏ thôi cũng đã cuống cuồng hết cả lên.
May mà Tôn Thắng Nam sinh khá thuận lợi, thời gian trôi qua không lâu, y tá liền ôm đứa bé đi ra.
"Bé gái, năm cân ba lượng, mẹ tròn con vuông."
Lục Hạ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, may mà sinh thuận lợi.
Nhìn sang Lưu Quân, phát hiện hắn lại có chút nhũn cả chân, lúc này vịn vào tường đứng cũng không vững, đoán chừng là quá căng thẳng.
Lục Hạ cũng không cười nhạo hắn, mà nhìn về phía đứa bé.
Đứa nhỏ này rõ ràng không lớn bằng Khang Khang lúc trước, nhưng trông cũng được, da dẻ hồng hào, mặt nhăn nhó.
Nhưng Lục Hạ có lẽ là vì làm mẹ rồi, cũng không thấy xấu, nhìn vào trong lòng thấy mềm mại hẳn ra.
Mà lúc này Lưu Quân cũng đã bình thường lại.
Tiến lên nhìn bé, thật cẩn thận không dám chạm vào, sau đó lại hỏi y tá, "Vợ tôi khi nào thì có thể ra ngoài?"
"Sắp thôi, bác sĩ đang làm thủ tục cuối cùng."
Vừa dứt lời, cửa phòng sinh liền mở ra, Tôn Thắng Nam được đẩy ra.
Nàng lúc này mắt vẫn mở, tuy rằng đầy đầu mồ hôi, trông rất tiều tụy, nhưng vẫn không ngủ được.
Lưu Quân thấy vậy liền lập tức tiến lên quan tâm, "Em thế nào rồi? Có khỏe không?"
Tôn Thắng Nam gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Lục Hạ và đứa bé.
Lục Hạ hiểu ý, "Chị yên tâm, em sẽ trông bé."
Tôn Thắng Nam lúc này mới lộ ra nụ cười...
Bạn cần đăng nhập để bình luận