Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 86: Chụp ảnh (length: 3925)

Lục Hạ cùng Giang Quân Mạc nghe cũng có chút đỏ mặt.
Lão sư phụ vừa nhìn liền hiểu ngay, đoán chừng là vợ chồng mới cưới, còn chưa quen xấu hổ.
Vì vậy cười nói: "Các ngươi muốn chụp kiểu gì? Cần thay quần áo không? Chỗ chúng ta có quân trang, nếu thay thì cần thêm một hào tiền."
Biết Giang Quân Mạc không thích nói nhiều, Lục Hạ chủ động nói: "Không cần thay, chúng ta mặc đồ của mình, chụp một tấm ảnh chung, hai tấm ảnh riêng."
Lão sư phụ cũng không ép, y phục của hai người vừa nhìn liền biết không có miếng vá nào, không thay đồ cũng tốt.
Bọn họ trước tiên chụp ảnh chung, lão sư phụ bảo hai người ngồi xuống, chụp nửa người.
Có điều Giang Quân Mạc khá cứng đờ, sau khi ngồi xuống cũng cách Lục Hạ khá xa.
Lão sư phụ thấy thế liền nói thẳng: "Cậu đừng ngại, xích lại gần vợ mình một chút."
Giang Quân Mạc nghe được chữ "vợ", tai lại đỏ, nhưng vẫn là xích lại gần một chút.
Nhưng lão sư phụ vẫn chưa hài lòng, "Hai người vai kề vai, đầu dựa vào nhau một chút, cậu cười lên, đừng có nghiêm túc vậy, cười như cô gái kia là được."
Lục Hạ nghe vậy liếc nhìn Giang Quân Mạc, quả nhiên thấy hắn như muốn ra chiến trường, cau mày chặt cứng, không biết còn tưởng rằng hắn không muốn.
Lập tức cũng có chút không biết nói gì, "Nếu ngươi không cười được thì cứ kêu 'Cà tím'."
Giang Quân Mạc nghe lời gật đầu, chờ lão sư phụ chuẩn bị chụp thì hô "Cà tím".
Lão sư phụ xem hiệu quả rốt cuộc hài lòng, cười với Lục Hạ: "Cách này của cô tốt đó, cười tự nhiên hơn hẳn, sau này ta cũng sẽ dạy người khác như vậy."
Nói xong lại thấy hai người trai xinh gái đẹp liền đề nghị: "Hai người chụp ảnh chắc chắn đẹp, ta có thể rửa một tấm lớn để ở ngoài được không?"
Lục Hạ nghe trực tiếp cự tuyệt, mặc lão sư phụ nói thế nào cũng không được, thời này không có khái niệm bản quyền chân dung, nhưng Lục Hạ khá coi trọng sự riêng tư, cho nên lão sư phụ chỉ có thể bỏ cuộc.
Sau đó lại chụp cho mỗi người một tấm ảnh riêng, rồi mở phiếu hẹn, bảo bọn họ mấy ngày sau lại đến lấy.
Giang Quân Mạc cẩn thận cất phiếu hẹn.
Lục Hạ vốn tưởng rằng chụp ảnh xong thì có thể đi mua đồ.
Ai ngờ Giang Quân Mạc lại dẫn nàng đi bưu điện, hắn định gửi điện báo báo chuyện kết hôn cho người nhà, đồng thời mong đợi nhìn về phía Lục Hạ.
Lục Hạ không ngờ hắn coi trọng chuyện hôn sự của họ đến vậy.
Vậy mà gấp gáp muốn báo cho người nhà, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ với ý nghĩ trước đó của mình.
Nàng cũng biết ý của hắn là gì, nhưng nghĩ một chút vẫn không giấu giếm kể cho hắn nghe chuyện nhà mình và nguyên nhân mình phải xuống nông thôn.
"Chuyện là như vậy, sau này nhà ta gửi thư cho ta, đơn phương cắt đứt quan hệ với ta, không coi ta là con gái nữa, cho nên ta kết hôn cũng không cần phải báo cho bọn họ biết."
Giang Quân Mạc nghe có chút đau lòng, hắn không ngờ Lục Hạ lại có gia cảnh và trải qua như vậy.
Hắn vốn tưởng rằng nhà Lục Hạ đối với nàng không tệ, dù sao lúc nàng xuống nông thôn cũng mang theo không ít đồ, hắn còn nghĩ là nhà nàng chuẩn bị cho, giờ xem ra chắc là chính nàng tự chuẩn bị.
Có lẽ là nhờ bán chỗ làm mà có được tiền.
Nghĩ đến đây, Giang Quân Mạc càng đau lòng muốn đưa tay an ủi nàng, nhưng nghĩ lại bây giờ vẫn đang trên đường, nên lại thu tay về, chỉ là cam kết: "Em yên tâm, sau này anh sẽ đối tốt với em, hơn nữa nhà anh đối với anh rất tốt, sau này cũng sẽ thường xuyên gửi đồ cho anh, anh nuôi nổi em."
Lục Hạ nghe bật cười, "Nếu nhà anh đối với anh tốt như vậy, vậy vì sao anh lại phải xuống nông thôn?"
Giang Quân Mạc cũng không giấu giếm, kể sơ qua cho nàng nghe về tình hình nhà mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận