Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 07: Cảm thụ thập niên 70 (length: 3973)

Lục Hạ nhìn xuống hoàn cảnh trong phòng.
Nhà bọn họ không lớn, chỉ cỡ năm mươi mét vuông, là nhà phân cho cán bộ công nhân viên nhà máy, xưởng dệt, đều ở nơi này, là một khu nhà ngang. Nhà Lục Hạ ở tầng hai, tuy rằng diện tích chỉ có 50 mét vuông, nhưng đã không coi là nhỏ.
Thời này cũng không có chuyện tính diện tích chung, đúng thật là 50 mét vuông.
Bất quá nhà Lục đông con, trong nhà sáu miệng ăn ở cũng rất chật.
Phòng ở hai phòng ngủ một phòng khách, phòng ngủ cha mẹ một gian, ba cô con gái một gian, phòng khách ngăn ra một chỗ cho con trai út ở.
Tuy rằng cảm giác có chút áy náy với đứa con trai út được cưng chiều, nhưng Lục phụ Lục mẫu biết, con gái sớm muộn gì sẽ gả đi, còn lại gian phòng kia cũng sớm muộn là của con trai nên trước hết sắp xếp như vậy.
Mà phần diện tích phòng khách còn lại cũng rất nhỏ, kê cái bàn, chính là nơi ăn cơm.
Về phần bếp và nhà vệ sinh, đều ở bên ngoài cả, mỗi tầng lầu đều có, cửa cầu thang bên trái là bếp, bên phải là nhà vệ sinh, bây giờ nhà ngang đều có cấu trúc như vậy.
Mỗi lần ra ngoài đi vệ sinh và nấu cơm đều sẽ gặp hàng xóm, trong nhà làm đồ ăn ngon một chút là cả tầng lầu sẽ biết ngay, một chút riêng tư đều không có.
Cho nên các nhà bình thường, trong nhà sẽ chuẩn bị một cái lò nhỏ, có thể tự nấu nướng đơn giản ở nhà.
Xem xong cấu trúc trong nhà, Lục Hạ lúc này mới chú ý trên bàn phòng khách thế mà vẫn còn để lại cơm cho nàng.
Đây thật đúng là lần đầu tiên phá lệ đó!
Phỏng chừng bọn họ cũng là "đánh cho cái tát, xoa cho cái kẹo", nghĩ đối tốt với nàng một chút, để nàng cam tâm tình nguyện nhường công việc cho Lục Xuân, sau đó vô cùng cao hứng xuống nông thôn đi thôi.
Lục Hạ cảm thấy buồn cười, bọn họ sẽ không cảm thấy như vậy là nàng sẽ nhận mệnh ngoan ngoãn xuống nông thôn đó chứ, đúng là suy nghĩ nhiều, chờ mà xem.
Bất quá Lục Hạ cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống ăn, cơm cũng không tệ lắm, còn riêng hấp canh trứng gà cho nàng, nàng cũng chẳng khách sáo gì, vừa lúc đang đói, đều ăn hết.
Sau đó trở về phòng tìm được toàn bộ tiền tiết kiệm của nguyên chủ, sáu hào ba xu, mang theo ra cửa.
Sau khi rời khỏi đó Lục Hạ liền học dáng vẻ của nguyên chủ, cúi đầu, đi đường cũng rất nhanh, thấy người thì ngượng ngùng cười một tiếng.
Những người khác nhìn nàng ánh mắt đều lộ ra sự đồng tình, rõ ràng là đã nghe nói nàng muốn xuống nông thôn.
Nhưng bọn họ hẳn là không biết chuyện công việc của nàng, đoán chừng là cho rằng nhà nàng chỉ là bỏ qua đứa chị cả, để nàng là đứa thứ hai xuống thôn mà thôi.
Lục Hạ làm bộ như không biết sự đồng tình của mọi người, sau đó đi ra khỏi khu nhà gia đình công nhân viên chức, rồi dạo quanh Kinh Thành những năm 70 này.
Nàng vừa xuyên không tới, lại gặp một đống cục diện rối rắm nguyên chủ để lại, còn có chút không biết làm sao, cần phải suy nghĩ thấu đáo, khả năng nghĩ xem kế tiếp nên làm thế nào.
Bước chậm trên đường phố Kinh Thành những năm 70, Lục Hạ nhìn những kiến trúc xung quanh mang đậm cảm giác xưa cũ, không hiểu sao trong lòng lại có chút cảm giác gắn bó, cũng thực sự nhận thức được, về sau mình sẽ phải sinh sống tiếp ở thời đại này.
Đi một lát, thấy bên đường có một chiếc xe công cộng dừng lại, Lục Hạ dùng một xu để lên xe.
Lúc này trên xe không có nhiều người, nàng tìm một chỗ ngồi xuống, dựa vào cửa sổ đón gió, cảm nhận sự khác biệt về văn hóa nhân văn so với thế kỷ 21, hít thở không khí trong lành chưa bị ô nhiễm, trong lòng ngược lại có chút mong chờ cuộc sống mới.
Chờ nhân viên trên xe thông báo đến trạm công viên Bắc Hải, Lục Hạ liền xuống xe.
Nàng định tìm một nơi nào đó, để suy nghĩ thật kỹ về những việc tiếp theo, ở trong cái nhà kia, nàng căn bản không thể thả lỏng được.
Sau khi vào công viên, tìm một chiếc ghế dài bên hồ ngồi xuống, nhìn rừng cây xanh ngắt phía xa, cùng mặt hồ gợn sóng lăn tăn, Lục Hạ cảm thấy thả lỏng hơn nhiều.
Từ từ bắt đầu suy nghĩ về con đường phía sau...
Bạn cần đăng nhập để bình luận