Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 196: Bị bác sĩ nhận ra (length: 4201)

Tháng Tám, Lục Hạ cùng Giang Quân Mạc cùng nhau đi chợ huyện.
Lúc này nàng mang thai đã hơn ba tháng, thai nhi không sai biệt lắm đã vững, cho nên đi ra ngoài Giang Quân Mạc cũng yên tâm.
Lần này bọn họ chủ yếu là chuẩn bị đi bệnh viện xem, thực sự là Giang Quân Mạc từ khi Lục Hạ mang thai sau liền cứ nghi thần nghi quỷ, luôn cảm thấy nàng làm cái gì cũng không an toàn, cái gì cũng không cho nàng làm.
Thành ra Lục Hạ đều sắp phát thần kinh nên tính đi bệnh viện kiểm tra, tiện thể để bác sĩ phổ cập cho hắn một ít điều cần chú ý, xem có cần cẩn thận như vậy không.
Lần này ngồi xe Lục Hạ hiếm khi không say xe, có lẽ là mùa hè, lại thêm người không nhiều như vậy.
Nhưng Giang Quân Mạc lại đem tất cả đều quy cho là tại đứa bé.
“Đứa nhỏ này là đứa biết thương mẹ, ta Nhị tỷ lúc mang thai thì nôn thốc nôn tháo, rất nhiều thứ cũng không thể ăn, sinh ra đứa trẻ thì nghịch ngợm không tả được, con chúng ta không giày vò mẹ, sinh ra nhất định là một đứa bé ngoan.” Lục Hạ: “…” Chuyện này mà cũng có thể để ngươi liên hệ lại được với nhau.
Cứ có cảm giác hắn từ khi biết nàng có thai sau càng ngày càng ngớ ngẩn, một vài ngụy biện hở ra là nói được, đôi khi nàng cũng hơi theo không kịp suy nghĩ của hắn.
Bất quá mỗi lần hắn đều là nói hắn, còn Lục Hạ thì cố gắng giữ mình tỉnh táo là được.
Lần này đến bệnh viện vẫn đăng ký khoa phụ sản, Lục Hạ nghĩ đến lần trước, có chút xấu hổ, lại nhìn Giang Quân Mạc, phát hiện tai hắn cũng đỏ bừng, phỏng chừng cũng đang nghĩ tới.
Đi vào phòng khám, trong lòng Lục Hạ âm thầm cầu nguyện đừng là vị bác sĩ lần trước.
Kết quả không như mong muốn, thấy vẫn là vị bác sĩ lần trước.
May mà chuyện đã qua nửa năm, nàng hẳn là không nhớ rõ, thấy hai người bọn họ ánh mắt cũng không đổi, vẫn giống như lần đầu gặp mặt.
Lúc này Lục Hạ mới yên tâm, sau đó mở miệng nói: "Bác sĩ, chào cô, tôi mang thai, muốn kiểm tra xem con phát triển thế nào? Còn có gì cần thiết phải chú ý không ạ."
Bác sĩ lúc này mới lại nhìn hai người họ một cái, “Ồ... mang thai rồi à.” Sau đó lại giống như nhớ ra cái gì đó, cười nói: "Có nhanh vậy à? Xem ra đứa nhỏ có duyên với các ngươi đấy. Tốt rồi, có thì phải sinh cho tốt nha, hai người tuổi này chính là độ tuổi sinh con tốt đấy, mặc kệ hoàn cảnh khó khăn thế nào, cũng có thể cố gắng khắc phục được.” Nghe nàng nói những lời này, mặt Lục Hạ cùng Giang Quân Mạc đỏ bừng, cũng ý thức được, bác sĩ này hẳn là nhận ra bọn họ rồi.
Chẳng lẽ các bác sĩ nhãn lực đều tốt như vậy? Không thì sao qua lâu như vậy mà vẫn nhớ được chứ?
Bất quá lúc này bác sĩ đã kêu nàng đi kiểm tra, nàng cũng không tiện nói gì.
Chờ sau khi kiểm tra xong, bác sĩ lại nói: "Tốt lắm, hết thảy bình thường, về nhà chú ý chút là được; ăn nhiều đồ tốt một chút, cũng đừng quá lười biếng, không bận rộn thì đi lại nhiều một chút, lúc sinh sẽ dễ hơn.” Nghe thấy mấy lời này, Giang Quân Mạc cũng bất chấp xấu hổ mà hỏi rất nhiều điều cần chú ý, đến khi bác sĩ nói hết những điều cần biết thì bọn họ mới cảm ơn rồi rời đi.
Đến khi hai người đi rồi, bác sĩ còn lặng lẽ lắc đầu, cô ta biết ngay mà, lần trước gặp đã thấy hai đứa bé này tốt quá, trai tuấn gái xinh, nếu có bảo bảo chắc chắn sẽ còn xinh xắn hơn nữa, ai ngờ hai người không tính sinh, nên mới nhớ rõ chứ.
Không ngờ nhanh như vậy đã có, xem ra là thay đổi chủ ý, hai người xem ra đều thích trẻ con cô ta cũng yên lòng.
Lục Hạ và Giang Quân Mạc không biết hai người họ bị bác sĩ nhớ kỹ là vì có ngoại hình nổi bật, ra bệnh viện rồi, Giang Quân Mạc vẫn muốn đỡ Lục Hạ đi, liền bị nàng cự tuyệt.
"Bác sĩ đã nói rồi, không cần phải cẩn thận như vậy, bình thường tôi chú ý chút là được, với lại sau này tôi còn có thể làm việc, không thể cứ nhàn rỗi mãi."
Giang Quân Mạc nghĩ đến lời của bác sĩ vừa rồi mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn nói: "Mấy việc bắt đầu làm lại sau cũng được, nếu ngươi không chịu ngồi yên thì cứ làm trong nhà thôi, nhưng mà đừng quá mệt.” Lục Hạ gật đầu, “Yên tâm đi, ta biết rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận