Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 106: Xem phim (length: 3776)

Hai người rất nhanh đến rạp chiếu phim huyện.
Rạp chiếu phim không lớn, chỉ có một phòng chiếu, phim cũng cố định, không có lựa chọn khác. May mà bây giờ ít người xem phim nên mua vé rất thuận lợi.
Chẳng bao lâu thì suất chiếu trước kết thúc, bọn họ liền có thể vào rạp.
Trước khi vào, Giang Quân Mạc còn mua bỏng ngô và nước ngọt ở một tiệm nhỏ bên cạnh.
Lục Hạ thấy hắn thuần thục như vậy thì hơi có ý hỏi: "Trước đây ngươi thường đi xem phim sao?"
Giang Quân Mạc lắc đầu: "Không có, trước kia lúc chị ta chưa kết hôn thì ta hay đi xem cùng các chị, sau này họ lấy chồng rồi thì ta ít đi."
Vậy là không có tình huống gì khác? Lục Hạ yên tâm.
Hai người tìm chỗ ngồi rồi ổn định chỗ. Hôm nay ít người, phòng chiếu lại lớn nên trông rất trống trải.
Nhưng Lục Hạ vẫn tò mò nhìn xung quanh, phát hiện đa số người đến xem đều là thanh niên hoặc vợ chồng trẻ. Xem ra dù thời nào thì rạp chiếu phim cũng là địa điểm hẹn hò lý tưởng.
Phim bắt đầu rất nhanh.
Nghe nói bộ phim này đã được công chiếu từ hai năm trước và được nhiều người yêu thích nên đến giờ vẫn còn chiếu, tên là “Bánh xe lăn”, kể về câu chuyện đấu trí dũng cảm của một lão nông dân với thổ phỉ trước giải phóng.
Lục Hạ xem thấy khá thú vị, tuy chất lượng phim bình thường, diễn viên diễn cũng hơi giống kịch, nhưng nàng vẫn xem rất say sưa.
Đến khi phim hết, nàng còn có cảm giác chưa đã thèm.
Giang Quân Mạc thấy vậy liền nói: “Nếu ngươi thích, sau này có cơ hội chúng ta lại đi xem.”
Lục Hạ gật đầu: "Ừ, đây là lần đầu tiên ta xem loại phim này, cũng khá hay.”
Giang Quân Mạc nghe nàng nói vậy liền nghĩ rằng đây là lần đầu nàng đi xem phim, có chút đau lòng, vội vàng hứa hẹn: "Yên tâm, sau này có cơ hội ta sẽ dẫn ngươi đi xem nhiều hơn.”
Lục Hạ nghe ý tứ của hắn liền biết hắn hiểu nhầm, muốn giải thích nhưng nghĩ đến nguyên chủ đúng là chưa xem phim bao giờ, nàng cũng không định nói dối nên thôi.
Sau khi xem phim xong, hai người theo lệ đi ăn ở tiệm cơm quốc doanh, sau đó mới đến Quốc Mậu cao ốc mua xe đạp.
Khu bán xe đạp ở Quốc Mậu cao ốc có khá nhiều người, nhưng chỉ có người xem, ít người mua.
Người bán hàng nhàn nhã ngồi một bên, chỉ cần mọi người không sờ vào là nàng mặc kệ, dù sao cũng biết chẳng mấy người mua nổi.
Khi Lục Hạ và Giang Quân Mạc đến thì vốn cũng tính xem trước, ai ngờ đến nơi thì chỉ còn đúng một chiếc xe đạp đang được bày bán trong cả khu bách hóa.
Đó là chiếc xe đạp Phượng Hoàng 16 inch.
Giang Quân Mạc thấy hơi thất vọng, vốn hắn muốn mua loại 26 inch để Lục Hạ đạp dễ hơn, ai ngờ lại không có.
Lục Hạ thì nghĩ khác, cái thị trấn nhỏ này của họ, chắc một tháng cũng chẳng bán được mấy chiếc nên đương nhiên không nhập nhiều hàng như vậy về bày.
Có xe để mua đã là may rồi.
Cuối cùng hai người thương lượng rồi quyết định mua luôn. Dù sao thì thời tiết sắp lạnh hơn, bọn họ cũng không thích đi ra ngoài, mà mỗi lần đến thị trấn lớn mua sắm cũng rất mất công. Không biết đến lần sau là lúc nào.
Vì thế, Lục Hạ liền hỏi người bán hàng: "Chào đồng chí, cho hỏi chiếc xe đạp này giá bao nhiêu?"
Người bán hàng nghe câu hỏi cũng không ngẩng đầu, đáp: “150 tệ kèm phiếu." Rõ ràng là hay được hỏi.
Lục Hạ gật đầu: "Được, vậy chúng tôi muốn mua, phiền đồng chí mở hóa đơn.”
"Hả?"
Người bán hàng có vẻ không ngờ là sau khi hỏi giá xong thì nàng đã định mua luôn, nên ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, phát hiện đây không phải người từng đến đây...
Bạn cần đăng nhập để bình luận