Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 164: Bao lì xì (length: 3952)

Lương Bội sau khi trở về sẽ khóc lóc không muốn đi, kể lại chuyện của Lục Hạ một cách rất thảm thương, khiến cha mẹ Lương càng thêm lo lắng và đau lòng cho con gái mình.
Cuối cùng, mẹ Lương khẽ cắn môi nhường công việc của mình cho nàng, để nàng được như ý ở lại thành phố.
Chẳng qua nghe nói vì chuyện này, mấy chị dâu của nàng rất tức giận, dù sao công việc đó xét cho cùng vốn là của chị dâu nàng.
Nói xa rồi.
Sau khi Lương Bội ở lại, liền kể chuyện của Lục Hạ ra ngoài, dần dần chuyện này lan đến khu nhà của xưởng dệt.
Rất nhanh người nhà họ Lục cũng biết.
Lúc đầu mẹ Lục nghe được thì không tin, chạy đến chỗ Lương Bội tự mình hỏi mới tin Lục Hạ thực sự đã kết hôn.
Bà ta lập tức tức giận không chịu nổi, hận không thể xông đến vùng nông thôn đánh chửi Lục Hạ một trận.
Mà người ở khu nhà của xưởng dệt bàn tán cũng không dễ nghe, có người vốn không hợp với nhà họ Lục, còn cố ý chạy đến chúc mừng bọn họ có thêm một người con rể nhà quê.
Càng làm nhà họ Lục cảm thấy mất mặt.
Mẹ Lục tức đến đỏ bừng cả mặt, trong lòng càng hận Lục Hạ hơn.
Và đúng lúc này, thư của Lục Hạ gửi đến.
Thấy trong thư Lục Hạ không những không có tiền, còn hỏi xin đồ đạc, đồ cưới của bọn họ, mẹ Lục đang tức giận bỗng ngoài ý muốn bình tĩnh lại.
Sau đó, bà ta nhân lúc bữa tối nói với người nhà về quyết định của mình, sau này nhà bà ta sẽ xem như không có đứa con gái này.
Bố Lục không nói gì, chấp nhận.
Sau đó, ông bảo Lục Thu hồi âm cho nàng.
Trong thư Lục Thu ngược lại rất lo lắng cho nàng, hỏi nàng cuộc sống bây giờ ra sao, và nói cho nàng biết Lục Xuân từ khi biết nàng kết hôn ở nông thôn thì ngày nào cũng ở nhà chê cười nàng tự làm tự chịu, tỏ vẻ như thể nàng sẽ không thể quay về được, cái kiểu tự cho mình là cao sang khi gả vào thành phố khiến người ta rất ghét.
Lục Thu còn nói đây là lá thư cuối cùng nhà họ Lục viết cho nàng vì không có tiền, sau này nàng cũng không có cơ hội viết thư cho nàng, nên nàng hãy ở nông thôn sống cho tốt, đừng bỏ cuộc, sau này có cơ hội vẫn có thể về thành phố.
Đọc đến đây, trong lòng Lục Hạ ngược lại có chút ấm áp, nhưng hơn hết là cảm giác nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cần phải đối phó với người nhà họ Lục nữa.
Về phần sau này bọn họ trở về thành phố có tìm đến cửa nữa hay không thì để sau này hãy tính.
Dù sao đến lúc đó nàng sẽ không chủ động đi tìm bọn họ, nhưng nếu bọn họ lại gần thì nàng cũng không phải không có cách đối phó bọn họ.
Dù sao hiện tại nàng đã có gia đình, con gái gả đi rồi như bát nước hắt đi, dù bây giờ người ta rất coi trọng đạo hiếu, nhưng cũng không thể bắt nàng nhất định phải trợ cấp cho nhà mẹ đẻ.
Hơn nữa, nàng thấy nhà họ Lục, ngoại trừ Lục Thu ra, những người khác cũng chẳng có bản lĩnh gì lớn, chỉ giỏi dọa dẫm, thuộc kiểu người nhìn có vẻ ghê gớm nhưng thực ra rất nhát gan, cho nên cũng không sợ bọn họ gây sự.
Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.
Lục Hạ đọc xong thư thì theo thói quen đưa cho Giang Quân Mạc xem.
Giang Quân Mạc xem xong thì cau mày.
Thấy sắc mặt nàng có vẻ bình tĩnh, nhưng lại hơi sợ nàng đau lòng, vì thế liền kéo nàng xem gói đồ mà nhà họ Giang gửi đến.
"Lần này gửi cái gì?"
Giang Quân Mạc cầm mấy gói giấy đỏ đưa cho nàng.
"Đây là cái gì?"
"Người nhà gửi cho nàng lì xì."
"Lì xì?" Lục Hạ kinh ngạc, nhận lấy mở ra xem thì thấy bên trong mỗi bao đều có không ít tiền.
"Sao lại cho ta lì xì?"
"Lần trước nàng viết thư không phải chúc tết họ sao? Đây là họ gửi lì xì mừng năm mới cho nàng, tiền mừng tuổi."
Lục Hạ vừa kinh hỉ vừa bất ngờ, "Người nhà chàng khách sáo quá, ta lớn vậy rồi mà vẫn còn được nhận lì xì à?"
Nói thật, đây là lần đầu tiên nàng được nhận lì xì của người thân, trong lòng không biết có cảm giác gì, giống như vừa ấm áp lại vừa kỳ lạ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận