Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 74: Len sợi ấm ấm nước (length: 4042)

Lục Hạ tuy rằng không biết hắn nói có thật không, nhưng vẫn quyết định chờ xem sao.
Nàng lại đi loanh quanh ở chợ đen, thấy có bán dưa hấu với dưa bở, giá cả cũng không đắt, đúng lúc đang hơi thèm trái cây, mà táo với lê trong không gian ăn đã chán, vì thế liền mua hết, tính về nhà ăn.
Vừa mua xong, liền thấy người kia vừa nãy thở hồng hộc chạy trở lại, đúng như hắn nói, rất gần, không đến năm phút là tới.
Hắn mang theo len sợi không nhiều, phỏng chừng chỉ đủ cho nàng đan một cái áo len nữ, tuy nhiên màu sắc có hơi khó coi, tro không tro mà nâu chẳng ra nâu, nhưng giá cả thì thật đắt, chào 12 đồng.
Nàng nghĩ, cuối cùng hắn mới mang cái này ra, chắc là sợ không bán được.
Nhưng Lục Hạ vẫn mua, nàng tính đến lúc đó sẽ tự đan cho mình một chiếc áo len, phỏng chừng mặc sát da cũng ấm áp lắm, như vậy hẳn là không sợ mùa đông rét ở đông bắc.
Người kia thấy nàng mua nhanh như vậy cũng rất vui, còn đưa nàng mấy cây kim đan.
Sau đó Lục Hạ trả tiền rồi, liền cõng dưa đi về.
Ra khỏi chợ, thấy không ai theo dõi, nàng bèn quay lại con hẻm nhỏ, trang điểm lại như cũ, xóa hết lớp hóa trang trên mặt, lại bỏ sọt và trái cây vào không gian, tay cầm theo len sợi rồi đi ra ngoài.
Vừa ra đến đi trên đường thì thấy một đám người đeo băng đỏ trên vai đang đuổi theo một đám người cõng đồ vật chạy.
"Mấy người kia đứng lại cho ta, đầu cơ trục lợi, đều phải tống giam!"
Nhưng mấy người này dường như cũng quen rồi, rất nhanh liền tan tác bốn phương, không thấy bóng dáng đâu.
Vậy nên mấy người ở phía sau chẳng bắt được ai, chỉ ở đằng sau hậm hực.
Lục Hạ thấy vậy vội vàng rời đi.
Trong lòng có chút sợ hãi, cũng may nàng đi sớm!
Xem ra chợ đen ở huyện này vẫn có chút nguy hiểm, về sau có thể ít đến thì ít đến thôi.
Đến trạm xe, Lục Hạ ngoài len sợi, còn cầm theo một cái bình giữ nhiệt đựng nước ấm.
Đây là nàng lấy từ không gian ra; trước đó nàng cũng đã muốn lấy, nhưng bình giữ nhiệt dễ vỡ, nàng không tiện bỏ vào hành lý mang theo, cũng chẳng có cách nào lấy ra bằng đường bưu điện.
Mà trong trấn bán chỉ có một kiểu dáng, đám thanh niên trí thức trong khu nhà cũng mỗi lần đi trấn trên đều phải đến cửa hàng cung tiêu xem xét, muốn mua lại còn cần phiếu.
Cho nên Lục Hạ cũng không tiện lấy ra.
Lần này đến thị trấn, nàng thấy bình giữ nhiệt nàng mua có kiểu dáng này nên cuối cùng mới có cơ hội lấy ra.
Như vậy về sau mỗi lần uống sữa mạch nha nàng cũng không cần dùng nhờ nước nóng của người khác nữa, thật là bất tiện, lại còn nợ nhân tình.
Mấy món điểm tâm nàng mang theo, trước đây vì cần nước nóng của người ta nên cũng biếu người ta không ít rồi.
Đến ga, Tôn Thắng Nam thấy nàng mang theo len sợi và cả bình nước ấm thì ghen tị vô cùng, đặc biệt là cái bình giữ nhiệt.
"Cậu mua được bình giữ nhiệt à, tốt thật đó, trông cái này còn to hơn cả loại bán ở trong trấn."
Lục Hạ cười, "Ừ, tớ thấy không có bình giữ nhiệt thật bất tiện nên mua một cái."
Nghe nàng nói nhẹ nhàng vậy, Tôn Thắng Nam càng thêm ghen tị, "Mua là tốt rồi, chỗ này mùa đông trời lạnh, có bình giữ nhiệt dùng được nhiều việc lắm."
Lục Hạ gật đầu, không tiếp tục chủ đề này, lại hỏi nàng về chuyện gửi đồ.
Hai người hàn huyên một hồi, những người khác cũng đến, mọi người nói chuyện phiếm về thu hoạch của mình, xe cũng vào ga, họ mua vé lên xe, rất nhanh xe lăn bánh trở về.
Về đến trấn thì đã hơn sáu giờ.
May mà Lục Hạ không còn mệt mỏi như lúc đi.
Mà lúc này mưa cũng đã tạnh, trong không khí có chút ẩm ướt.
Bọn họ mấy người xuống xe rồi nhanh chóng đi về khu nhà thanh niên trí thức.
Về đến nơi thì phát hiện mọi người đang ngồi trong sân ăn dưa.
Là ăn dưa thật, có cả dưa hấu lẫn dưa bở.
Hỏi ra mới biết là Giang Quân Mạc mua, do người trong thôn tự trồng, hắn thấy nên mua về cho mọi người cùng ăn.
Đám thanh niên trí thức đều rất vui vẻ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận