Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 440: Bị Khang Khang nói ngây thơ (length: 4347)

Kết quả vừa dứt lời, liền thấy Khang Khang lộ ra vẻ mặt khó tả.
Sau đó, thằng bé thấm thía nói: "Mẹ, mẹ lớn rồi sao còn ngây thơ thế? Ai, không biết có phải bị mấy em làm lây không nữa, sao mẹ lớn vậy rồi mà vẫn muốn nhiều người đi cùng thế?"
Lục Hạ nghe mặt mày tái mét, tức giận nói: "Thôi đi thôi, mau đi, ta không cần ngươi đi cùng!"
Khang Khang nghe lại thở dài, lắc đầu nói: "Không sao, ba ba nói, mẹ mang thai rồi thì cảm xúc sẽ thay đổi, con hiểu, hôm nay con ở nhà với mẹ."
Lục Hạ nghe, không cảm xúc liếc hắn một cái, "Ta đây cám ơn ngài nhé, nhưng mà thôi đi, ta muốn đi ngủ, con tự đi chơi đi."
Khang Khang nhìn nàng định lên lầu, mới gật gật đầu nói: "Vậy được, con ra ngoài chơi nhé, mẹ sau này muốn con đi cùng thì lại bảo con."
Nói xong, chân ngắn tung tăng chạy đi.
Mà lúc này Lục Hạ quay đầu nhìn bóng lưng đầy vui vẻ của hắn thì trầm mặc.
Vừa lúc Giang Quân Mạc đi xuống lầu, thấy Lục Hạ đứng ở giữa cầu thang thì tò mò hỏi một câu: "Sao vậy?"
Lục Hạ hoàn hồn, giận trừng hắn một cái, "Không sao, chỉ là bị con trai anh mắng cho một trận."
Giang Quân Mạc nghe xong thì cười, "Ồ? Nó nói gì em?"
Nhìn nụ cười của hắn, Lục Hạ lại trừng mắt nhìn hắn một cái, cuối cùng có vẻ ấm ức nói: "Nó nói ta ngây thơ!"
"Phụt"
Giang Quân Mạc nhịn không được cười, nhưng thấy ánh mắt oán trách của Lục Hạ thì vội vàng nghiêm mặt lại.
Suy nghĩ một chút nói: "Sao nó lại nói vậy?"
Sau đó Lục Hạ liền kể lại cuộc đối thoại của hai người cho hắn, cuối cùng ấm ức nói: "Anh đã nói gì với Khang Khang vậy, sao nó lại nghĩ thế chứ!"
Giang Quân Mạc nghe thấy buồn cười, vội vàng an ủi, "Khang Khang lớn rồi, hiểu chuyện, em muốn thân cận với nó thì cứ nói thẳng, hơn nữa nó với em cũng không xa lạ gì, có thể là do dạo trước anh bảo nó ở nhà cẩn thận một chút, đừng va vào em nên nó mới không dám thân cận em thôi."
"Thật sao?" Lục Hạ nghi ngờ.
"Đương nhiên là thật, cho nên anh mới bảo Khang Khang hiểu chuyện mà."
"Nhưng nó cũng chỉ mới bốn tuổi thôi!"
"Bốn tuổi không nhỏ đâu, bốn tuổi anh đã bắt đầu cùng ông học viết chữ to rồi!"
Lục Hạ nghe xong lập tức bị phân tán sự chú ý, "Mới bốn tuổi, anh ngồi được vững sao?"
Giang Quân Mạc đương nhiên gật đầu, "Anh hồi bé người không tốt, không thích động, ngược lại ngồi vững."
Lúc này Lục Hạ mới bội phục nhìn hắn, "Sao Khang Khang lại không di truyền được điểm này của anh vậy, nhìn nó xem, cứ không ở nhà là chạy ra ngoài chơi, không biết giống ai nữa? Hay là em đề nghị cho nó cùng ông học viết chữ to nhé?"
Giang Quân Mạc cười, "Em có thể thử xem."
Nhưng Lục Hạ nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu, "Thôi đi, nó còn nhỏ, cứ cho nó thoải mái mấy năm nữa, sau này lớn lên rồi thì không được tự do như vậy đâu."
Nghe những lời này, Giang Quân Mạc biết nàng không còn giận nữa.
Vì vậy anh đề nghị: "Không phải trước kia em nói sau khi nghỉ sẽ đi bệnh viện khám sao? Mấy hôm trước tuyết rơi không tiện đi, hay hôm nay mình đi nhé?"
Lục Hạ nghe xong thì suy nghĩ một chút rồi gật đầu, "Được, vậy thì hôm nay, vừa hay Thanh Thanh gửi cho em chút đặc sản núi rừng, để cho tứ tỷ mang đi một ít, còn lại để có thời gian anh gửi cho mấy tỷ tỷ khác."
Lục Hạ năm nay vẫn luôn liên lạc với Tôn Thắng Nam và Thẩm Thanh Thanh.
Thẩm Thanh Thanh vì học đại học ở tỉnh gần đó nên cũng thường xuyên liên lạc với người trong thôn.
Chắc là vì cảm kích việc trước kia Lục Hạ quan tâm cùng gửi thư cho nàng, nên hai ngày nghỉ nọ, nàng đã gửi cho Lục Hạ không ít đặc sản vùng núi, trong thư nói là mua từ trong thôn.
Lục Hạ biết chuyện rất cảm động, nghe nói nàng không về nhà mà định ở trường học đón năm mới, Lục Hạ cũng gửi cho nàng không ít đặc sản Kinh Thành.
Giang Quân Mạc nghe xong thì gật đầu, "Được, anh đi tìm cái gói to đựng vào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận