Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 130: Giang Quân Mạc nhớ lại (length: 4087)

Một bên Lục Hạ cũng nói theo: "Sư huynh đừng khách khí với chúng ta, chúng ta không thiếu lương thực, không nói bản thân có thể kiếm công điểm, trong nhà cũng thường gửi phiếu lương thực cho chúng ta, chúng ta mua lương thực cũng thuận tiện, dù sao cũng dễ dàng hơn ở chỗ ngươi nhiều lắm."
Nghe hắn nói vậy, Từ sư huynh muốn cự tuyệt cũng không nói ra lời.
Tựa như vừa nãy Giang Quân Mạc nói, người ở đây làm việc không có công điểm, trong thôn chỉ cho chút ít lương thực không chết đói mà thôi, hắn và vợ cố ăn ít để dành cho con, mà con vẫn gầy yếu không ra gì. Hắn làm cha đau lòng nhưng cũng không còn cách nào.
Cho nên đối với lương thực Giang Quân Mạc mang đến, hắn không thể nào từ chối được.
Lục Hạ thấy thế liền trực tiếp đem lương thực đẩy qua cửa đưa vào trong.
Từ sư huynh theo bản năng nhận lấy, mới phát hiện bọn họ vậy mà mang nhiều lương thực đến thế.
Lập tức lại muốn cự tuyệt, "Cái này quá nhiều, cái này chắc là các ngươi tích góp lâu lắm mới được, không được, các ngươi mang về một ít đi, cho chúng ta một phần ba là đủ rồi."
Lục Hạ lắc đầu, "Sư huynh cứ nhận lấy đi, nghe nói người ở đây cũng không ít, ai mà quá đói thì cũng có thể cứu tế một chút, coi như là chút lòng thành của chúng ta."
Từ sư huynh nghe nàng nói vậy thì giơ tay ra rồi lại rụt về.
Người ở đây đúng là không ít, mọi người đều không tốt, nếu thật sự để nhà mình ăn, người khác nhìn cũng không vừa mắt, đến lúc đó phỏng chừng cũng sẽ đem đồ ăn của nhà mình cho bọn họ.
Chỉ là không ngờ rằng em dâu lại nghĩ đến cả điều này, quả nhiên là người tốt.
Vì vậy, hắn chỉ có thể âm thầm quyết định, cái nhân tình này hắn ghi nhớ.
"Được, vậy sư huynh ta nhận, tiểu sư đệ, em dâu, cảm ơn hai ngươi!"
Giang Quân Mạc và Lục Hạ cười cười.
"Sư huynh khách khí rồi, ngươi mau vào nhà đi, trời lạnh lắm, vài ngày nữa chúng ta lại đến thăm ngươi."
"Ừ, hai ngươi về cũng cẩn thận, không cần thường xuyên đến đâu, đừng để người khác phát hiện."
"Biết rồi sư huynh."
Từ biệt sư huynh, hai người trên đường về, Giang Quân Mạc nhỏ giọng kể cho nàng nghe chuyện nhà sư huynh.
Sư huynh của hắn tên là Từ Cánh, từng là một thầy giáo của trường mỹ thuật, trong nhà cũng coi như là gia đình thư hương, vợ là Thu Linh, gia cảnh cũng không tệ, hai người yêu nhau rồi tự do kết hôn, xem như môn đăng hộ đối, sau khi kết hôn rất nhanh có con, cuộc sống rất tốt.
Hồi nhỏ Giang Quân Mạc vừa đến bái sư thì gặp hắn vài lần, khi đó hắn mới hơn hai mươi tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, ở lại trường giảng dạy, còn chưa kết hôn, nhưng là người trẻ tuổi nhất trong số các học trò của sư phụ.
Mà sư huynh tuy hơn hắn mười tuổi nhưng đối xử với hắn rất tốt, thường hay dẫn hắn đi vẽ tranh, những sư huynh khác đều lớn tuổi hơn hắn nhiều, đây là một người sư huynh duy nhất có thể cùng hắn chơi.
Sau này sư huynh kết hôn, bọn họ dần ít gặp mặt, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ gọi hắn về nhà ăn cơm.
Sau này trường đại học bị đóng cửa, sư huynh cũng đưa vợ con về quê.
Mãi về sau, hắn nghe nói sư huynh gặp chuyện, tìm người hỏi thăm một chút nhưng không biết gì nhiều, không ngờ rằng xuống nông thôn lại bất ngờ gặp lại.
Lục Hạ nghe Giang Quân Mạc kể cũng có chút xót xa, càng bất ngờ hơn khi biết Từ sư huynh vậy mà chỉ hơn hắn mười tuổi, nói cách khác năm nay hắn cũng chỉ hơn ba mươi.
Mà lúc nãy nàng nhìn thấy bóng dáng của hắn mơ hồ, Lục Hạ còn tưởng đã bốn năm mươi tuổi rồi chứ.
Cứ nghĩ là trung niên nhân, còn hơi bất ngờ con của hắn sao mà nhỏ thế, giờ xem ra là bản thân hắn trở nên tiều tụy hơn mà thôi.
Nghe giọng điệu của Giang Quân Mạc có vẻ cô đơn khó chịu, Lục Hạ an ủi: "Đừng lo lắng, nếu đã biết rồi thì sau này chúng ta quan tâm họ nhiều hơn một chút là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận