Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 48: Không có hảo ý (length: 4143)

Buổi tối ăn cơm, khi Cố Hướng Nam nhờ Trình Ngọc Kiều giới thiệu một chút về mình.
Sau đó liền nói: "Ngọc Kiều là em gái hàng xóm nhà ta, từ nhỏ ở nhà có chút nuông chiều, nếu có gì làm không tốt, mong mọi người bỏ qua cho."
Mọi người nghe hắn nói vậy, nhao nhao tỏ vẻ sẽ chiếu cố.
Bất quá trong lòng có chút tò mò, bọn họ thật sự chỉ là quan hệ hàng xóm bình thường sao? Nếu là như vậy, vì sao nàng lại từ bỏ công việc tốt như thế, chạy theo hắn xuống nông thôn?
Bất quá mọi người cũng không hỏi nhiều.
Nhưng lúc này Trình Ngọc Kiều chủ động lên tiếng, "Ta không chỉ là em gái hàng xóm của Hướng Nam ca, còn là đối tượng 'oa oa thân' của hắn, từ lúc sinh ra trong nhà đã định hôn cho chúng ta rồi!"
Mọi người vừa nghe nàng nói vậy, lập tức hiểu ra, quả nhiên là vị hôn thê, thảo nào.
Bất quá trong lòng lại có chút hâm mộ, vị hôn thê của Cố Hướng Nam có thể vì hắn làm nhiều như thế, thậm chí bỏ công việc cũng muốn đến bên cạnh hắn, nên cũng có chút cảm động.
Nhưng Cố Hướng Nam nghe được nàng nói vậy lại theo bản năng nhíu mày, "Nói bậy bạ gì vậy, đây chỉ là khi còn nhỏ các bậc trưởng bối thuận miệng trêu đùa thôi, không có thật đâu."
Vừa nói vừa liếc nhìn Tô Mạn, bất quá Tô Mạn không nhìn hắn.
Mà Trình Ngọc Kiều cũng nhìn thấy ánh mắt Cố Hướng Nam nhìn về phía Tô Mạn, biểu tình đột nhiên vặn vẹo, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ ngây thơ, "Nhưng ta lại nghĩ là thật đó, từ nhỏ ta đã la hét sau khi lớn lên sẽ gả cho Hướng Nam ca mà."
Cố Hướng Nam càng nhíu chặt mày tựa hồ sợ người khác hiểu lầm, giọng điệu nghiêm túc hơn chút nói: "Về sau không được nói những lời này nữa, ta chỉ coi ngươi là em gái thôi!"
Nghe hắn nói vậy, mắt Trình Ngọc Kiều đỏ hoe như đang cố nén nước mắt.
Những người khác thấy không khí không ổn lắm, cũng đều im lặng, rất nhanh ăn xong bữa tối.
Tô Mạn hôm nay cũng khá trầm mặc, sau bữa cơm không thèm nhìn Cố Hướng Nam một cái, trực tiếp về nhà.
Mà Lục Hạ đi theo phía sau, sau khi về liền thấy Tô Mạn đứng ở cửa không nhúc nhích.
Lục Hạ nhìn theo ánh mắt của nàng thấy đống đồ vật trong phòng.
Trình Ngọc Kiều mang đến đồ không ít, ngoài rương hành lý, còn có hai cái bọc lớn, không biết mang cái gì, cứ như vậy đặt dưới đất, chắn lối đi vào phòng.
Hai người nhìn nhau, định ra ngoài tìm Trình Ngọc Kiều dời đi, liền thấy Trình Ngọc Kiều cười đi vào.
"Ai nha, cản đường của các ngươi à, thật ngại quá, đều tại người nhà ta cả, mang cho ta nhiều đồ quá!
Cũng không chỉ có vậy, còn có Cố bá phụ Cố bá mẫu Hướng Nam ca, biết ta tìm đến Hướng Nam ca sau cũng cho ta mang theo không ít thứ tốt, còn viết thư dặn Hướng Nam ca phải chiếu cố ta thật tốt nữa đấy."
Nói đến đây, ánh mắt nàng đắc ý nhìn Tô Mạn.
Lục Hạ thấy thế nhíu mày, đáng lẽ người này là lần đầu tiên gặp Tô Mạn, nhưng không hiểu sao, luôn cảm giác nàng rất ghét Tô Mạn, ánh mắt nhìn Tô Mạn cũng không có ý tốt.
Tô Mạn không biết có phát hiện không, cũng không hề để ý lời này, mà nói thẳng, "Có thể dời đồ vật đi không? Chắn đường rồi."
Tựa hồ có chút thất vọng vì phản ứng của nàng, Trình Ngọc Kiều bĩu môi, nhưng vẫn dời đồ qua một bên, cho đường đi.
Bất quá ánh mắt nhìn Tô Mạn, không hiểu sao, rất ý vị sâu xa.
Chờ vào phòng rồi, Lục Hạ hai người lại ngây người.
Chỉ thấy Trình Ngọc Kiều trực tiếp chiếm vị trí đầu giường, hơn nữa chăn của nàng còn rất rộng, trực tiếp đẩy chăn của những người khác đến cạnh nhau, chen vào vách giường.
Lục Hạ cạn lời, nhưng vẫn sắp xếp lại chỗ của mọi người một lượt.
Chờ Trang Hồng Mai và Vu Phương về, nhìn thấy vị trí đầu giường bị chiếm, sắc mặt đều không tốt, Vu Phương khá im lặng, không thể hiện rõ, Trang Hồng Mai thì lộ hết ra mặt.
Lạnh mặt liếc Trình Ngọc Kiều một cái, nhưng nghĩ đến việc nàng có quen biết người trong đám thanh niên trí thức nam, cuối cùng vẫn không nói gì, điển hình là bắt nạt kẻ yếu…
Bạn cần đăng nhập để bình luận