Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 54: Chia sẻ một nồi canh cá (length: 3840)

Sự thật đúng là như thế, chưa đợi cá chín hẳn, mùi thơm đã bay ra trước.
Lục Hạ hít sâu một hơi, càng thêm nóng lòng chờ đợi.
Đến khi cảm thấy chắc là không sai biệt lắm, nàng vội vàng tắt lửa, không kịp chờ đợi mở nắp ra.
Ngay sau đó một mùi cá nồng nàn xộc vào mũi, Lục Hạ suýt chút nữa chảy cả nước miếng, cũng bất chấp nóng hay không, trực tiếp cầm thìa múc một cái, đưa lên miệng thổi nhẹ, thấy không còn nóng lắm liền nếm thử.
Ngon thật!
Vậy mà không hề có chút mùi tanh nào, hơn nữa lại ngon đến lạ thường, Lục Hạ lập tức ăn vội.
Ai ngờ lúc này phía sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói, "Có thể cho ta nếm thử chút được không?"
Lục Hạ bị giọng nói bất thình lình làm giật mình, tay cầm thìa suýt nữa đánh rơi.
Theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền thấy Giang Quân Mạc không biết từ khi nào đã xuất hiện ở sau lưng nàng.
Thấy là thanh niên trí thức, không phải người trong thôn, Lục Hạ theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, lại có chút xấu hổ vì bị phát hiện ăn vụng, sau đó có chút bực mình nói: "Sao ngươi lại đến đây? Còn ở sau lưng dọa ta!"
Với câu hỏi thứ nhất, Giang Quân Mạc không trả lời, trực tiếp đáp câu thứ hai: "Ta không cố ý dọa ngươi, ta đi đường phát ra tiếng động không nhỏ, là ngươi không nghe thấy thôi."
Lục Hạ: ...Có chút rợn tóc gáy.
Xem ra mình vẫn là quá bất cẩn, nếu bị người trong thôn thấy được, nàng không chừng sẽ bị chụp mũ phá hoại chủ nghĩa xã hội, đào góc tường.
Về sau vẫn phải cẩn thận hơn, cần phải luôn cảnh giác.
Mà Giang Quân Mạc thấy Lục Hạ không trả lời, không nhịn được tiếp tục hỏi: "Cái canh này của ngươi có thể cho ta xin chút không? Ta có thể trả tiền mua."
Nói đến đây, hắn cũng không biết có phải là không hay ý, tai có chút ửng đỏ.
Nếu bị phát hiện, Lục Hạ nghĩ cứ vậy từ chối cũng không tốt, nhìn nồi canh cá thơm nức, chỉ có thể cắn răng đồng ý.
Bất quá..."Chỉ có thể cho ngươi một chén, lần này coi như xong, coi như ta mời ngươi."
Giang Quân Mạc nghe cũng không nói thêm gì, trực tiếp đi đến đối diện nàng, tìm cục đá ngồi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nồi canh.
Hắn trước đây không phải chưa từng được ăn ngon, nhưng đây là lần đầu tiên ngửi mùi thơm đã không nhịn được thèm, cho nên mới mặt dày mở miệng xin nếm thử.
Lục Hạ nhìn động tác của hắn có chút không biết nói gì, chẳng lẽ đây là một tên tham ăn?
Nghĩ đến đây liền lấy ra bát đũa đã chuẩn bị sẵn cho mình, gắp cho hắn một chén canh lẫn thịt cá.
"Có hơi nóng, cẩn thận một chút."
Giang Quân Mạc trực tiếp nhận lấy, "Cảm ơn."
Sau đó không nhịn được thổi hai cái rồi uống liền một ngụm.
Hương vị tươi ngon đậm đà của canh cá tràn vào miệng, lập tức chinh phục vị giác của hắn, khiến hắn chẳng màng thưởng thức, trực tiếp nuốt xuống, ngon thật!
Ngay sau đó vội vàng lại uống một ngụm, lần này nhắm mắt trải nghiệm một chút, sau đó hài lòng gật gù.
Lục Hạ nhìn động tác của hắn, có chút không biết nói gì, cần thiết thế sao, chẳng qua là một chén canh thôi mà.
Sau đó nàng cũng bắt đầu ăn, nàng vừa nãy chỉ lấy ra một đôi bát đũa, lúc này cũng không tiện lấy thêm nữa, trực tiếp dùng thìa ăn trong nồi, dù sao còn lại đều là của nàng.
Vừa bỏ vào miệng Lục Hạ cũng không nhịn được, đã quá lâu không được ăn thịt, nàng thèm quá rồi, thế là liền ăn một mạch.
Nồi không lớn, cho Giang Quân Mạc gắp thêm một chén nữa, chỉ còn lại hai phần ba, Lục Hạ ăn xong vẫn còn thấy chưa đã thèm.
Đặt thìa xuống, xoa xoa bụng, ngẩng đầu nhìn Giang Quân Mạc, phát hiện hắn đã ăn xong từ sớm, lúc này đang nhìn chằm chằm vào nồi của nàng, không hiểu sao, luôn cảm thấy ánh mắt kia có chút thất vọng.
Bất quá có lẽ là nàng nhìn lầm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận