Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 234: Vu Phương đối tượng (length: 4129)

Tôn Thắng Nam sau khi đến liền lặng lẽ hỏi nàng, "Vu Phương đồng ý ở trong thôn tìm đối tượng chuyện này ngươi nghe nói chưa?"
Lục Hạ gật đầu, "Lần trước nghe Thẩm Thanh Thanh nói qua, sao vậy, có tin được không?"
Tôn Thắng Nam cũng gật đầu, "Có vẻ như đã gần như định xong rồi? Ngươi khẳng định đoán không ra là ai?"
Lục Hạ nghi hoặc, "Ai vậy? Ta biết sao?"
Tôn Thắng Nam ý vị thâm trường, "Có quen biết, hơn nữa với thanh niên trí thức điểm còn có chút sâu xa."
"Ai vậy, chẳng lẽ là Hồ Kiến Quân à?" Lục Hạ buột miệng nói.
Tôn Thắng Nam nghe vậy vỗ tay một cái, "Chính là hắn đó!"
Lục Hạ bất ngờ, thậm chí không thể tin, "Cái gì? Thật sự là hắn? Sao có thể là hắn được?"
"Sao lại không thể, chuyện này vẫn là Hồ lão thái thái đích thân ra mặt, ban đầu còn muốn tìm Từ đại tỷ làm mai, kết quả Từ đại tỷ cảm thấy lần trước làm mai cho hắn đã xảy ra chuyện, điềm báo không tốt lắm, nên cự tuyệt, sau lại tìm vợ thôn trưởng hỗ trợ.
Kết quả vợ thôn trưởng vừa tìm Vu Phương thì bị Chu Lai Nhĩ thấy được, vừa nghe là mai mối cho Hồ Kiến Quân liền nổi trận lôi đình.
Còn định động tay với Vu Phương, nhưng Vu Phương sống ở đây nhiều năm, khỏe hơn nàng ta, cho nên nàng ta cũng không được lợi, vì vậy liền ở chỗ thanh niên trí thức điểm mắng Vu Phương.
Vu Phương thì ngươi cũng biết, ít lời, cũng chẳng cãi nhau với ai, thấy xui xẻo, nên cự tuyệt vợ thôn trưởng.
Vốn dĩ chuyện này coi như qua rồi, nói thật cũng chẳng trách được Vu Phương, có phải nàng nhờ người ta mai mối đâu.
Kết quả Chu Lai Nhĩ không chịu bỏ qua, ngày nào thấy Vu Phương là ngày đó chửi, còn thừa dịp nàng không có nhà lén lút làm đổ đồ của nàng.
Bởi vậy, dù Vu Phương có hiền lành đến mấy cũng nổi nóng, trực tiếp nói với vợ thôn trưởng là đồng ý xem mắt.
Sau đó liền gặp mặt với Hồ Kiến Quân, không biết Hồ Kiến Quân nói thế nào, tóm lại cuối cùng hai người liền thành!
Chu Lai Nhĩ biết chuyện thì đã muộn, hai người đã định xong ngày cưới hết rồi, còn muốn chờ Hồ Kiến Quân đi nhà máy làm rồi mới tổ chức.
Chu Lai Nhĩ lại tìm Vu Phương cãi nhau, kết quả lần này Vu Phương không nhịn được, trực tiếp tìm thôn trưởng, thôn trưởng biết chuyện liền nói thẳng với Chu Lai Nhĩ, nếu cô còn tiếp tục làm loạn thì ông sẽ báo với ban thanh niên trí thức đưa cô đi.
Nếu bị trong thôn đưa đi thì ban thanh niên trí thức khẳng định biết cô phạm sai lầm rồi, phỏng chừng sẽ bị đưa đến thôn còn nghèo khó hơn, chắc chắn không bằng ở đây, thế nên Chu Lai Nhĩ chỉ đành ngậm miệng."
Lục Hạ nghe mà kinh ngạc há hốc mồm, không ngờ tình tiết lại gay cấn đến thế.
"Vậy Vu Phương thật sự định kết hôn với Hồ Kiến Quân? Chẳng lẽ không phải là vì tức Chu Lai Nhĩ sao?"
Tôn Thắng Nam lắc đầu, "Chắc không phải, Vu Phương tuy bình thường ít nói nhưng nàng nhìn thấu đáo lắm, hơn nữa tuổi nàng cũng không còn nhỏ, năm nay đã 22 sắp 23 rồi, nàng xem mắt nhiều lần cũng chưa vừa ý, hiểu rằng ở nông thôn rất khó tìm được người phù hợp.
Mà Hồ Kiến Quân tuy đã từng có chuyện lằng nhằng với Chu Lai Nhĩ, nhưng mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra, huống hồ so với những người khác, tình cảnh của hắn đã là rất tốt.
Hơn nữa nghe nói sau khi đi làm, nhà máy còn bố trí ký túc xá riêng cho hắn, vì hắn là quân nhân xuất ngũ, sau này chia phòng cũng sẽ ưu tiên.
Có thể nói, điều kiện này của hắn ở nông thôn cũng coi như tốt."
Lục Hạ cũng thừa nhận điều này.
"Vậy Hồ Kiến Quân vì sao lại chọn Vu Phương?"
"Phỏng chừng vẫn là do kén chọn quá đó thôi? Không thèm mấy cô gái quê, muốn tìm người có học thức, nhưng hắn tuổi cũng không còn trẻ, còn từng ly hôn, lại bị tật ở chân, mấy cô trẻ có học thức chắc cũng chẳng thèm để ý hắn, cho dù có thích thì phỏng chừng cũng chỉ vì công việc của hắn mà thôi, còn Vu Phương xuống nông thôn mấy năm nay thì người trong thôn cũng hiểu rõ, hiền lành, lại biết làm, hơn nữa còn có học thức, đúng là hợp với hắn hơn mấy người kia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận