Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 224: Trọng nam khinh nữ (length: 3775)

Đợi đến ngày thứ hai, Lục Hạ sau khi tỉnh lại thấy hai người đều không được tỉnh táo lắm, có chút đau lòng, liền bảo bọn hắn nhanh chóng ngủ một lát, còn nàng thì đến trông con.
Kết quả hai người đều cự tuyệt.
Lúc này trong phòng bệnh ngoài bọn họ ra còn có không ít người, ồn ào phỏng chừng cũng không ngủ được.
Bất quá rất nhanh, người nhà kia phỏng chừng muốn đi làm, đều lục tục đi, chỉ để lại một bà lão.
Lục Hạ lúc này mới để ý đến người phụ nữ mang thai ở giường bên cạnh.
Cảm giác nàng cũng sắp sinh đến nơi, bụng đau không chịu nổi, mà bà lão bên cạnh thì cứ luôn miệng giục nàng đi xuống dưới, đừng chậm trễ đến cháu đích tôn của bà.
Lục Hạ thấy vậy thì có chút không biết nói gì.
Một lát sau, lại có một người đàn ông đến mang theo hai cô bé, nghe cách xưng hô chắc là hai con gái lớn của người phụ nữ kia.
Mà bà nội của nàng, tức là bà lão, nhìn qua cũng không đối xử tốt với hai cháu gái, một lòng chỉ nghĩ đến cháu đích tôn trong bụng con dâu.
Lục Hạ thấy đến đây thì đã hiểu, lại là một nhà trọng nam khinh nữ!
Cả nhà này ồn ào một buổi sáng, Giang Quân Mạc qua nhắc nhở, bảo bọn họ nói nhỏ một chút, nhưng cũng chẳng ăn thua gì, người ta cứ thế mà làm.
Cuối cùng đợi đến khi người phụ nữ mang thai vào phòng sinh, trong phòng bệnh mới được yên tĩnh.
Lục Hạ chỉ cảm thấy bên tai một đám quạ rốt cuộc bay mất, cùng Tôn Thắng Nam đưa mắt nhìn nhau, phát hiện nàng cũng đồng cảm, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Mà lúc này Giang Quân Mạc mang canh cá trở về.
"Mau ăn đi, đây là ra tiệm cơm quốc doanh mua, là cá đông lạnh làm, không biết ăn có ngon không."
Lục Hạ bất ngờ, "Sao lại chạy ra tiệm cơm quốc doanh?"
"Sáng sớm nhà ăn bên kia bếp lò bị người khác dùng mất rồi, ta sợ ngươi đói bụng." Giang Quân Mạc cũng rất bất đắc dĩ.
Lục Hạ im lặng nhìn hắn một cái, liền chờ một chút nữa còn có thể đói sao?
Bất quá cũng không nói thêm gì, nhận lấy ăn, "Không ngờ cá đông lạnh này hương vị cũng không tệ, chỉ là tiệm cơm quốc doanh sao sáng sớm lại làm món này?"
Đồ ăn của Giang Quân Mạc và Tôn Thắng Nam thì đơn giản hơn, mỗi người ba cái bánh bao lớn, nhưng ăn cũng thấy ngon.
Nghe được câu hỏi của nàng, Giang Quân Mạc lắc đầu, "Không biết, ta đến thấy có cái này liền mua."
Ngược lại Tôn Thắng Nam nghĩ nghĩ nói: "Chắc là có người muốn ăn thôi, cá đông lạnh này đều từ bên Vịnh Lục Giang chở đến, mỗi năm vào mùa đông đều không ít, hương vị cũng không tệ."
"Vậy à, thế thì sau này có thể mua chút về nhà tự làm!"
Ăn được một nửa, bé Khang Khang liền tỉnh giấc, mím môi muốn khóc, Giang ba ba thấy thế liền chạy nhanh đến dỗ, sau đó lại thay tã, lại pha sữa bột, các kiểu bận bịu đến khi dỗ cho tiểu gia hỏa ngủ say, trong phòng bệnh người phụ nữ mang thai kia đã sinh xong được đưa về.
Lục Hạ hơi kinh ngạc, sao lại nhanh vậy?
Chẳng qua nhìn người nhà kia thì tuyệt nhiên không giống người vừa sinh con, mà như là đang dự tang lễ vậy.
Cả nhà bao gồm cả người phụ nữ mang thai, đều mặt mày ủ rũ, chỉ trừ hai cô bé cẩn thận theo sau.
Lục Hạ nghi hoặc, tình huống gì? Chẳng lẽ là đứa bé gặp vấn đề gì?
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, thì thấy y tá mang con đến.
"Tôi chưa từng thấy có ai làm cha mẹ như các người, con mình mà cũng quên không mang đi, thật là, bác sĩ đã khám không có việc gì, là một bé gái khỏe mạnh, nuôi rất tốt đấy!"
Bà lão nghe vậy liền bĩu môi, "Đấy là vì nó là cháu đích tôn mà ngày nào có gì tốt cũng nhường cho nó, kết quả vẫn là con nhỏ, phí của."
Y tá nghe xong nhíu mày, rốt cuộc cũng không nói gì, liền đặt con bé xuống rồi đi.
Bỏ lại đứa trẻ ở đó không ai thèm để ý…
Bạn cần đăng nhập để bình luận