Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 41: Nữ chủ quang hoàn (length: 4202)

Thật ra Tô Mạn nhìn thấy Trang Hồng Mai như vậy cũng hối hận.
Nàng nghĩ những thứ này đối với nàng mà nói đều là đồ ăn vặt bình thường, lại quên mất mấy thứ này ở thời đại này không phải người bình thường có thể mua được, huống hồ nàng còn một lúc lấy ra nhiều như thế.
Càng hối hận là nàng còn quên chuẩn bị khóa, như vậy để bừa quả thật không được an toàn cho lắm.
Nghĩ đến đây, Tô Mạn hâm mộ nhìn Lục Hạ hai cái khóa liếc mắt một cái, âm thầm quyết định vài ngày nữa mình cũng phải đi mua một cái khóa lại.
Buổi tối mấy người tiếp tục ngủ chung, rất không thoải mái, nhưng cũng không còn cách nào.
Một ngày cứ như vậy trôi qua.
Đến ngày thứ hai, khi bắt đầu làm việc Tô Mạn chủ động cùng thôn trưởng nói muốn đi cắt cỏ phấn hương, thôn trưởng liếc nhìn nàng một cái liền đồng ý.
Cũng không quá do dự, dù sao nữ thanh niên trí thức này vừa nhìn đã biết điều kiện không tồi chắc là không thiếu chút công điểm này.
Những thanh niên trí thức này đều là trẻ con trong thành, có một số trong nhà sẽ có trợ cấp, như vậy hắn cũng không làm ác nhân, vừa hay những thanh niên trí thức này làm việc cũng không được mấy.
Thật ra Lục Hạ cũng rất muốn đi cắt cỏ phấn hương nhưng nữ chủ đi rồi, nàng cũng không tiện đi theo, tốt hơn là nên theo đám đông đàng hoàng bắt đầu làm việc.
Về phần Trang Hồng Mai, nàng nhìn, muốn đi nhưng lại muốn kiếm công điểm, trong tay nàng phỏng chừng không có tiền, từ hôm qua muốn mua xô lại không mua liền có thể thấy được.
Bên đám con trai thích ứng ngược lại rất tốt, bao gồm cả Cố Hướng Nam từ trước đến nay chưa từng làm việc nhà nông cũng có thể cố gắng đuổi kịp tiến độ của mọi người.
Mà Giang Quân Mạc hôm nay cũng không có đến, chỉ là sắc mặt vẫn không được tốt lắm, thôn trưởng do dự một chút, chỉ giao cho hắn nhổ cỏ, không cần khiêng cỏ.
Lục Hạ hôm nay sau khi tỉnh dậy cũng cảm giác cả người đau mỏi, nhưng biết đây là quá trình cần phải trải qua, cho nên chỉ có thể cố chịu đựng.
May là nàng có linh tuyền thủy, mệt thì uống một hớp, có thể giảm bớt không ít.
Duy chỉ có hai ngày nay ăn quá kém miệng không có vị, tính hôm nay tìm cơ hội tiếp tục vụng trộm ăn đồ ăn nàng đã để dành trước đó.
Giữa trưa lúc về Giang Quân Mạc thân thể lại không khỏe, sắc mặt vẫn tái nhợt, người lung lay nhìn qua có vẻ gió thổi cũng có thể ngã.
Cố Hướng Nam khuyên hắn đi trạm y tế xem thử.
Giang Quân Mạc lắc đầu, "Ta có mang thuốc từ nhà, lát nữa sắc lên uống."
Cố Hướng Nam nghe cũng không nói gì thêm, bất quá lại giúp hắn sắc thuốc, chính Giang Quân Mạc mang đến một cái nồi sắc thuốc nhỏ, lão thanh niên trí thức giúp dùng cục đá trong sân xây một cái bếp lò, dùng để sắc thuốc cũng khá tiện lợi.
Thuốc là thuốc bắc, sắc một hồi rất nhanh đã có mùi thuốc truyền đến, Giang Quân Mạc uống thuốc xong liền nằm xuống, đến cơm trưa cũng không ăn, buổi chiều quả nhiên không đi làm việc nữa.
Còn Lục Hạ tranh thủ lúc giữa trưa đi trong thôn mua một cái nón cỏ, buổi chiều đội ngược lại râm mát hơn không ít, buổi tối sau khi trở về phát hiện Tô Mạn đi cắt cỏ phấn hương ở bìa rừng bắt được một con thỏ hoang.
Nghe nói là con thỏ tự mình đụng vào cây té xỉu trước mặt nàng.
Lục Hạ:... Vậy đây chẳng phải là ôm cây đợi thỏ sao?
Hào quang nữ chủ quả nhiên lợi hại.
Những người khác không biết cái gì là hào quang nữ chủ.
Náo nức kinh ngạc nói: "Không nghĩ đến thời tiết này vẫn có thỏ đi ra, bình thường trong thôn chỉ có mùa đông khi theo dấu chân trên tuyết mới có thể bắt được thỏ."
Tô Mạn cũng cảm thấy mình vận may tốt, vừa định ăn thịt liền có thỏ đưa tới tận cửa.
Vì vậy trực tiếp nói với mọi người: "Vậy thì để mọi người cải thiện một chút đi."
Đám thanh niên trí thức nghe xong đều vui vẻ khôn xiết, đầu năm nay muốn ăn thịt không dễ dàng, quả thật cơ hội của bọn họ để có được đồ ăn này quá ít.
Mặc dù mọi người đều biết trên núi có dã thú, nhưng núi đông bắc này toàn là núi sâu rừng già, bên trong nguy hiểm vô cùng, đến người địa phương cũng không dám đi vào, lơ là một chút là không về được, huống chi là bọn họ.
Không nghĩ đến Tô Mạn này vận may lại tốt như vậy; vừa đến đã bắt được thỏ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận