Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 547: Hết thảy đều là tốt nhất an bài (length: 4274)

Sau nàng lại đi tìm Lý lão sư, cũng bày tỏ lòng cảm tạ với nàng.
Lý lão sư cười nói: "Nói đi thì nói lại, trường học chúng ta cũng như nhặt được của quý, ta giữ ngươi lại cũng là vì lợi ích của bản thân. Hiện tại trường ta đang thiếu giáo viên ngoại ngữ, thậm chí mỗi thầy cô phải phụ trách vài lớp, có môn chỉ có một giáo viên, lịch trình học đặc biệt dày.
Ngươi biết ba thứ tiếng, ở lại trường có thể giúp chúng ta san sẻ không ít."
Lục Hạ nghe xong bật cười, biết Lý lão sư không muốn nàng quá cảm tạ mới nói vậy.
Vì thế nàng cúi chào rồi rời đi.
Các bạn học khác vẫn chưa biết công việc cụ thể thế nào, Lục Hạ cũng không nói việc mình đã chắc chắn nhận việc.
Lúc này nàng không muốn ở lại trường nên đi xuống lầu, ai ngờ vừa xuống đã thấy Giang Quân Mạc đang chờ.
Lục Hạ bất ngờ: "Sao ngươi lại tới đây? Sao không lên lớp tìm ta?"
"Ta vừa mới đến." Giang Quân Mạc cười, thấy vẻ mặt nàng không ổn liền lo lắng hỏi, "Ngươi làm sao vậy? Không khỏe hả?"
Lục Hạ lắc đầu: "Ta có một tin tốt và một tin xấu muốn nói cho ngươi, ngươi muốn nghe tin nào trước?"
Giang Quân Mạc nghe, nhìn kỹ nàng một lượt rồi mới nói: "Ngươi nói cái nào ta nghe cái đó."
Lục Hạ nhếch miệng cười: "Vậy nghe tin tốt trước nhé, công việc của ta đã định rồi, ta sẽ ở lại trường.
Sau này ta sẽ là một giáo sư đại học danh giá, đáng ngưỡng mộ nha? Công việc không chỉ nhàn mà còn được nghỉ đông, nghỉ hè, sẽ có nhiều thời gian ở bên ngươi và bọn trẻ!"
Nói đến đây, Lục Hạ dừng lại: "Còn tin xấu là, ngươi cũng đoán được đó, ta bị mất cơ hội làm việc ở bộ ngoại giao!
Nhưng cũng không sao, 'tái ông mất ngựa, ai biết không phải phúc', làm ở trường đại học cũng không tệ đâu, bây giờ muốn ở lại trường khó lắm, công việc của ta cũng là tốt rồi đấy!"
Giang Quân Mạc nghe, dừng một chút, nhìn Lục Hạ vẫn luôn cố mỉm cười, không nói gì, kéo tay nàng đi ra chỗ vắng bên hồ.
Lục Hạ không hiểu hắn định làm gì, nhưng cũng không hỏi.
Đến nơi rồi, mới nghe Giang Quân Mạc nói: "Chỗ này không có ai."
"Ừ, làm sao vậy?"
Giang Quân Mạc nhìn kỹ mặt nàng, xót xa nói: "Không muốn cười thì đừng cố cười, muốn khóc thì cứ khóc đi."
Nghe lời này, nụ cười của Lục Hạ cứng đờ trên mặt, há miệng muốn nói là mình không muốn khóc, nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của Giang Quân Mạc lại không nói được.
Cuối cùng, nụ cười tắt hẳn, nàng ôm lấy hắn, vùi đầu vào ngực hắn.
Giang Quân Mạc xót xa vỗ lưng nàng.
Đến khi cảm thấy ngực hơi ẩm, biết nàng đã khóc, nhưng không thành tiếng.
Lục Hạ khóc một lát, giải tỏa hết liền cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Chờ bình thường lại, nàng mắt đỏ hoe giải thích: "Ta khóc không phải vì buồn, mà là vì thấy đáng tiếc thôi, dù sao cũng là công việc mà ta vẫn luôn hướng tới."
"Ừ, ta biết."
"Nhưng mà, làm giáo sư đại học cũng rất tốt, không phải vất vả."
"Ừ."
"Mất ta là tổn thất của bọn họ, đúng không?"
Giang Quân Mạc cười: "Đúng vậy, Hạ Hạ của ta giỏi lắm!"
Lục Hạ cười, lần này không phải cố cười nữa, sau khi khóc xong, nàng đã nghĩ thông.
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, đâu chỉ có mỗi bộ ngoại giao là công việc tốt.
Hiện tại nàng vừa tốt nghiệp đã có thể ở lại trường đại học tốt nhất Hoa Hạ làm việc, đây là chuyện trước kia nàng không dám nghĩ.
Vậy thì ai dám bảo đây không phải là công việc tốt chứ.
Nàng được quý trọng, dù sao cũng là nhờ các thầy cô cố gắng tranh thủ cho nàng cơ hội.
Nàng tin là, ở cương vị này, nàng cũng sẽ tỏa sáng.
Có lẽ, tất cả đều là sự sắp đặt tốt nhất của vận mệnh...
****** Lời ngoài lề:
Tác giả có lời muốn nói: Đến đây độc giả có lẽ sẽ hơi tức giận, xin giải thích một chút, sở dĩ đổi công việc của nữ chính là vì nguyên nhân kiểm duyệt trang web, và sau khi đã thương lượng với biên tập, hy vọng mọi người hiểu.
Ừm, vì sợ những độc giả ở những kênh khác không thấy được, nên viết vào chính văn, không tính vào số chữ, cám ơn!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận