Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 140: Tôn Thắng Nam do dự (length: 3990)

Tôn Thắng Nam nghe đến đó, vốn tưởng rằng lời giải thích cũng dừng lại, cuối cùng cũng lười để ý.
"Tùy ngươi thôi, ngươi muốn tìm thì cứ tìm." Nói rồi liền đi ra ngoài.
Còn lại Vu Phương, cũng mặt không chút thay đổi nói với nàng: "Ngươi ăn xong rồi ta sẽ đến dọn dẹp."
Sau đó cũng rời đi.
Nằm ở trên giường Trình Ngọc Kiều nhìn các nàng như vậy tức đến thiếu chút nữa ném cơm trong tay.
Bất quá cuối cùng vẫn là nhịn được, chỉ là cắn răng quyết định, đợi nàng khỏe lại nhất định sẽ cho những kẻ dám bắt nạt nàng biết mặt!
Mà Lục Hạ bên này, một ngày trước còn tò mò Tô Mạn vì sao đem thịt trực tiếp cho thôn, ngày thứ hai đã từ chỗ Tôn Thắng Nam biết được nguyên nhân.
Tôn Thắng Nam đến tìm nàng để nói chuyện về việc sắp hết năm, điểm thanh niên trí thức có mấy người thanh niên trí thức cũ định về thăm nhà một chút.
Những thanh niên trí thức này, chỉ cần xuống nông thôn quá một năm là có thể xin phép về thăm nhà nhưng phải kịp thời quay lại, nếu không sẽ bị đuổi về, hồ sơ lý lịch chính trị cũng sẽ bị ghi một nét.
Tôn Thắng Nam xuống nông thôn mấy năm nay chưa từng về lần nào, năm nay vốn định về một chuyến nhưng vì trước đã mua quà cưới cho em gái, khiến trong tay có hơi eo hẹp, nên có chút do dự.
Trong đám thanh niên trí thức nữ, chỉ có Trần Tuyết dự định về, quê của hai người đều ở phía nam, nếu về thì cũng tiện đường, phía nam thanh niên trí thức cũng có mấy người tính về.
Những người còn lại thì quyết định ở lại thôn ăn Tết.
Về phần Tôn Thắng Nam, có chút do dự, vẫn luôn chưa quyết định được có nên về không, lại không có ai để tâm sự, liền nghĩ đến Lục Hạ.
Tuy Lục Hạ xuống nông thôn mới nửa năm, nhưng theo những gì nàng tiếp xúc được thì thấy, Lục Hạ là một người rất có chính kiến, rõ ràng là thanh niên trí thức mới, nhưng lại thích ứng nhanh nhất, cũng là người có cuộc sống ổn nhất trong số thanh niên trí thức mới hiện nay.
Cho nên nàng muốn hỏi ý kiến của Lục Hạ.
Mà Lục Hạ nghe thấy người luôn có chủ kiến như Tôn Thắng Nam mà lại đến hỏi ý kiến mình thì có chút kinh ngạc.
Lập tức lại thở dài một hơi.
Quả nhiên, đối diện với người nhà, đối diện với tình thân, thì người có lý trí đến mấy cũng sẽ xử trí theo cảm tính.
Nàng không tính là hiểu rõ người nhà của Tôn Thắng Nam, chỉ qua chuyện nghe nói lần trước, cùng với những gì nhìn thấy và nghe được hàng ngày thì có vẻ, người nhà của Tôn Thắng Nam chắc đã từ bỏ nàng, chỉ là nàng vẫn còn ôm hy vọng vào gia đình.
Nếu không thì đã chẳng bao giờ gửi đồ tốt, thổ sản vùng núi về cho nhà mỗi khi có được.
Nghĩ đến đây, Lục Hạ thở dài, mở miệng đề nghị: "Ngươi vẫn là nên về xem một chút đi."
Tôn Thắng Nam nghe vậy có chút bất ngờ, "Ta còn tưởng ngươi sẽ khuyên ta không cho ta về chứ?"
"Vì sao nói vậy?"
"Trước khi đến đây hỏi ngươi, những người khác đều bảo ta đừng về."
Lục Hạ nhíu mày, nàng hiểu ý của mọi người, sợ nàng về rồi sẽ đau lòng mà thôi.
Nhưng con người là vậy, không thấy thì sẽ nhớ nhung, chân tướng thế nào chỉ có tận mắt thấy mới biết, có một số đả kích chỉ có tự mình trải nghiệm mới hiểu được, chỉ có khi thật sự thất vọng thì mới có thể hoàn toàn dứt ra được.
Vì thế Lục Hạ cười cười nói: "Ngươi xuống nông thôn cũng đã nhiều năm rồi, nếu nhớ nhà thì cứ về xem đi, có điều ngày Tết trên tàu xe rất đông, cũng không an toàn, lúc về ngươi cũng đừng mang nhiều đồ, mang hai bộ quần áo thay giặt là được rồi."
Tôn Thắng Nam nghe vậy "A" một tiếng, "Ta còn định chắt bóp tiền mua ít thổ sản mang về chứ, cái gì cũng không mang, tay không về có ổn không?"
"Sao lại như thế được? Ngươi là con gái của họ, bao nhiêu năm không gặp, ngươi về nhà chắc chắn họ sẽ rất vui hơn nữa mấy năm nay ngươi cũng gửi đồ về nhà không ít rồi, cũng chẳng thiếu chút quà đó đâu."
"Vậy sao? Vậy được, ta nghe ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận