Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 387: Lại thấy Tạ Vân Vân (length: 3926)

Ngày thứ hai, hai người tiếp tục đến trường đi học.
Còn một tháng nữa là thi cuối kỳ, vì phải học hết lượng tài liệu giảng dạy của học kỳ, nên chương trình học của bọn họ kỳ này vẫn chưa kết thúc.
Hơn nữa còn phải chuẩn bị thi cuối kỳ, nên trong khoảng thời gian này mọi người đều rất bận rộn.
Lý lão sư chắc cũng biết thời gian của bọn họ khá gấp, nên trong khoảng thời gian này không giao cho Lục Hạ hai việc sắp xếp phiên dịch.
Để nàng cũng có thể thoải mái một chút.
Nhưng Giang Quân Mạc lại tương đối bận rộn, hắn cần chuẩn bị cho hai môn thi cuối kỳ chuyên ngành.
Hiện giờ hắn không ngừng nghỉ trưa, buổi tối về nhà còn ôn bài đến rất khuya.
Lục Hạ nhìn hắn vất vả như vậy có chút đau lòng, luôn cảm thấy dạo gần đây hắn gầy đi không ít, vì thế tìm cách muốn tẩm bổ cho hắn.
Buổi sáng sẽ dậy sớm hơn một chút, dùng nước linh tuyền hầm cháo cho hắn uống, buổi chiều cũng sẽ dùng nước linh tuyền nấu canh cho hắn uống.
Tác dụng của nước linh tuyền không cần phải nói nhiều, trải qua mấy ngày, Giang Quân Mạc trông có vẻ tinh thần hơn không ít.
Đến người nhà họ Giang cũng cảm thấy trong người khỏe khoắn hơn.
Đương nhiên, bọn họ không biết là tác dụng của nước linh tuyền, chỉ cho rằng dạo gần đây nghỉ ngơi tốt hơn, dù sao mỗi ngày uống nước linh tuyền xong, ngủ đều rất ngon giấc, trong người cũng ấm áp.
Liên tục mấy ngày sau, Giang Quân Mạc nhìn nàng vất vả như vậy, liền không muốn để cho nàng bận rộn nữa, nhưng thấy Lục Hạ kiên trì, cũng chỉ có thể mặc kệ nàng, nhưng cũng sẽ rút thời gian ra giúp đỡ, coi như nghỉ ngơi.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, chuyện của Tạ Quế Phương vốn đã sắp bị các nàng quên, nhưng hôm đó giữa trưa tan học, Lục Hạ và Dư Vãn như bình thường chuẩn bị xuống lầu đi ăn cơm.
Kết quả vừa xuống lầu, đã thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở dưới mặt tòa nhà dạy học.
"Cái kia... Là Tạ Quế Phương... Không phải, là Tạ Vân Vân sao?" Dư Vãn sau khi thấy được liền do dự hỏi.
Lục Hạ nhìn cũng rất kinh ngạc, "Chắc là nàng, nàng sao lại ở chỗ này?"
"A, đúng là nàng rồi à? Cảm giác thay đổi nhiều thật đó!" Dư Vãn thấy nàng cũng nói như vậy, đoán chừng là không nhận sai rồi, "Bất quá, nàng mang thai sao? Cảm giác bụng hơi lớn kìa!"
Lục Hạ cũng thấy, lúc này Tạ Vân Vân thay đổi không ít, trông tiều tụy, hơn nữa bụng cũng lớn, rõ ràng là mang thai.
Không biết nàng vì sao lại ở chỗ này, nhưng cũng không có quan hệ gì với các nàng nên Lục Hạ liền định rời đi.
Kết quả lúc này Tạ Vân Vân đột nhiên nhìn về phía này.
Nhìn thấy hai người bọn nàng thì không để ý, như là không quen biết vậy, rồi nhìn về phía sau lưng các nàng, sau đó trực tiếp đi tới.
Lục Hạ hai người theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Liền thấy Lý Hoa.
Quả nhiên, Tạ Vân Vân đi về phía Lý Hoa, nhưng nàng chưa kịp mở miệng, liền nghe Lý Hoa cau mày, có chút mất kiên nhẫn mà hỏi: "Sao ngươi lại đến đây? Chẳng phải đã bảo đừng đến trường sao?"
Thần sắc kia hoàn toàn khác biệt với khi hai người ở cùng nhau.
Tạ Vân Vân nghe xong tủi thân không thôi, "Ta không tìm đến thì ngươi cũng không về, bụng ta to thế này rồi, rốt cuộc khi nào thì ngươi định đi đăng ký kết hôn với ta?"
Vừa dứt lời, Lục Hạ hai người đều kinh ngạc đến ngây người.
Vậy nên nói... đứa bé trong bụng Tạ Vân Vân là của Lý Hoa?
Tuy rằng đã đoán có thể là vậy, nhưng các nàng kinh ngạc hơn là ý vừa rồi của Tạ Vân Vân, có nghĩa là hai người bọn họ còn chưa kết hôn mà đã có con!
Việc chưa kết hôn đã ở chung, còn có con, trong thời đại này cũng chẳng tốt đẹp gì.
Chỉ thấy Lý Hoa nghe nàng nói đến chuyện này xong, lại thấy những người xung quanh đều nhìn lại, lập tức cảm thấy không ổn.
Vì thế vội vàng chạy tới nắm lấy tay Tạ Vân Vân, định kéo nàng đi, "Chẳng phải đã nói là sẽ nhanh thôi sao, ngươi gấp cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận