Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 143: Lục Xuân trải qua (length: 3955)

Lục Hạ xem xong thì cười lạnh, sau đó lại nhìn mặt sau chính Lục Thu viết thư cho nàng.
Trong thư Lục Thu kể những chuyện đã xảy ra ở Lục gia trong nửa năm này.
Có thể nói từ sau khi Lục Xuân kết hôn, Lục gia chưa từng được yên ổn.
Gia cảnh nhà người Lục Xuân không tốt, ngay cả phòng riêng cho hai vợ chồng cũng không có; trước đó lăn lộn lâu như vậy, vẫn là Lục mẫu bỏ tiền cho bọn họ thuê một căn phòng trong khu nhà tập thể để sinh sống.
Nhưng Lục Xuân không có việc làm, người kia của nàng kiếm được cũng không nhiều, vì thế hai người hầu như mỗi ngày về nhà mẹ đẻ xin tiền.
Mỗi lần về Lục Xuân đều kể mình sống khổ sở thế nào, Lục mẫu tức giận, nhưng lại không nỡ để nàng chịu khổ, lần nào cũng làm mấy món ngon cho nàng ăn.
Nhưng cái người anh rể kia lại rất khôn lanh, không biết làm sao mà nắm thóp được Lục Xuân.
Kết hôn không bao lâu thì Lục Xuân có thai, việc này khiến Lục mẫu càng lo lắng, thường làm thịt bồi bổ cho nàng khi nàng về nhà.
Sau đó anh rể kia lấy lý do ban ngày đi làm không yên tâm để nàng ở nhà một mình, nên đã đón cô em gái 13 tuổi của hắn đến trông nom nàng.
Nhưng cô em gái này là người lớn nhất trong nhà ngoài hắn ra, bình thường còn phải chăm sóc ba đứa em nhỏ, cho nên lúc đến đã mang theo mấy đứa em cùng đi.
Cứ như vậy, buổi sáng sau cô em gái sẽ mang theo các em đến phòng thuê của vợ chồng Lục Xuân để chăm sóc nàng, giúp nàng làm việc nhà nấu cơm, sau đó đến bữa trưa và tối cũng ăn cùng luôn.
Ngược lại điều này làm Lục Xuân nhàn nhã đi không ít, mỗi ngày chỉ cần dưỡng thai cho tốt là được; càng khiến nàng cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, thậm chí đôi khi Lục Xuân về nhà mẹ đẻ cũng dẫn theo mấy đứa em kia của chồng.
Lúc đầu Lục mẫu vì sĩ diện nên không tiện đuổi bọn họ đi, không ngờ sau khi đến ăn vài bữa cơm thì bọn họ sinh ra quen, trở thành chuyện đương nhiên, cứ vài ngày lại cùng đến.
Số tiền mà Lục mẫu vất vả tích cóp để mua thịt, đều vào miệng đám em của anh rể hết.
Nhiều lần như vậy, Lục mẫu liền không muốn nữa, nuôi con mình thì còn được, ai mà muốn nuôi con nhà người ta, mà lại còn là tận bốn đứa.
Thế là trong khu cũng bắt đầu có lời đồn Lục Xuân gả cho người, mà Lục gia còn phải giúp nuôi cả nhà con rể.
Khiến cho Lục gia bị người ta chê cười rất lâu.
Cuối cùng, đến cả Lục phụ là người “hiền lành” cũng không chịu nổi, ra lệnh cho Lục mẫu từ nay về sau không được để Lục Xuân về nhà mẹ đẻ nữa.
Cũng không biết Lục mẫu đã nói thế nào với Lục Xuân, tóm lại lần đó Lục Xuân làm ầm ĩ lên ở nhà một trận, cãi nhau đến mức suýt chút nữa sinh non, cuối cùng thì đóng sầm cửa bỏ đi, tuyên bố không cần cái nhà mẹ đẻ này nữa.
Sau chuyện đó, Lục mẫu cũng tức giận đến sinh bệnh, đợi đến khi khỏe lại thì cũng lạnh mặt, nghiến răng không thèm đi thăm nàng.
Vốn tưởng rằng chuyện này cứ thế trôi qua, ai ngờ sau này Lục Xuân đúng là không đến nhà nữa.
Nào ngờ có một lần, sau khi tan làm Lục mẫu thấy có người lén lút đi theo bà.
Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lục Xuân gầy đến da bọc xương, chỉ còn cái bụng là lớn.
Lục mẫu hoảng sợ, còn Lục Xuân thấy bà thì khóc nức nở.
Sau đó mới biết, không có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, Lục Xuân tháng này sống không hề dễ chịu, đồ đạc trong nhà căn bản không đủ ăn, còn tiền lương mà chồng nàng kiếm được mỗi tháng đều đưa hết về cho nhà.
Người nhà chồng biết nàng và nhà mẹ đẻ cãi nhau đoạn tuyệt quan hệ, thì cũng thay đổi thái độ lớn, mỗi ngày mắng nàng không có bản lĩnh, khiến bọn họ không vơ vét được lợi lộc gì.
Người anh rể kia đối với nàng cũng rất thất vọng, không còn đối xử ôn nhu và cẩn thận với nàng như trước.
Lục Xuân lúc này cũng không còn nhàn hạ như trước, mỗi ngày bụng mang dạ chửa mà còn phải làm việc, không ngừng giặt quần áo cho cả nhà, còn phải ngày ba bữa nấu cơm, chỉ có đến tối mới có thể về phòng thuê nghỉ ngơi.
Lục Xuân ở trong tình cảnh như thế mà chỉ một tháng đã thành ra như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận