Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 555: Hận không thể không phải là các ngươi nữ nhi (length: 3846)

Thế mà sự tình rất nhanh liền có chuyển biến.
Hôm nay, Nhị tỷ phu gọi điện thoại cho nàng, nói là trong ngục giam cha mẹ Lục gia muốn gặp nàng.
Vốn Lục Hạ không muốn gặp bọn họ, dù sao lúc này nàng hận không thể không quen biết họ, làm sao có thể nghĩ sẽ lại cùng họ có gì liên quan.
Nhưng nghĩ đến những lo lắng trước đây của mình, vì thế vẫn quyết định gặp họ một lần.
Giang Quân Mạc đang đi làm, Lục Hạ nhận điện thoại xong cũng không đợi hắn về, liền trực tiếp đi cục công an.
Đến nơi thì Nhị tỷ phu đã chờ sẵn ở đó, nhìn thấy nàng thì giải thích: "Bọn họ sắp bị đưa đến các tỉnh khác để giam giữ, hơn nữa còn phải tách ra khỏi con trai út Lục Đông, mỗi người sẽ bị quản thúc ở một nơi khác nhau. Ta đoán chừng bọn họ tìm ngươi cũng vì lý do này."
Lục Hạ nghe vậy gật đầu, "Ta hiểu rồi, cảm ơn Nhị tỷ phu."
Nhị tỷ phu lắc đầu, cho người dẫn nàng vào trong.
Lúc này việc thăm tù không phức tạp như sau này, chỉ là một gian phòng có hàng rào sắt ở giữa, hai bên đều có cảnh ngục giám sát, họ sẽ nói chuyện với nhau qua hàng rào sắt này.
Cha mẹ Lục gia trải qua chuyện lần này thì tiều tụy đi không ít, nhìn cũng già hơn nhiều, nhưng khi thấy nàng vẫn rất kích động.
Lục mẫu còn nói thẳng: "Lão Nhị à, ta và cha ngươi sắp bị giải đi rồi, con út của con bên kia về sau con để ý giúp một chút nha."
Lục Hạ nghe vậy nghi ngờ nhìn bà, "Vì sao lại tìm ta? Bà biết rõ ta với mọi người không thân, sao không tìm Lục Thu? Dù sao họ là song sinh, cô ấy cũng sẽ không bỏ mặc."
"Nó một giáo viên tiểu học thì có thể giúp được gì?!" Lục mẫu nghe nàng hỏi vậy liền không chút suy nghĩ nói: "Nhà chồng nó cũng chỉ là gia đình bình thường, chẳng giúp được gì, sau này em trai con còn phải dựa vào con thôi!"
Lục Hạ nghe bà nói vậy thì bật cười, "À, bà làm sao khẳng định ta sẽ giúp vậy? Mọi người quên rồi sao, ta đã đoạn tuyệt quan hệ với mọi người mấy năm trước rồi!"
Lục mẫu nghe đến đó thì nghẹn lại, sau đó lại gân cổ lên nói: "Dù có đoạn tuyệt quan hệ, ngươi cũng là con gái của chúng ta mà!"
"Đúng vậy ha!" Lục Hạ nghe vậy cười mỉa một tiếng, "Bà nói đúng, dù có đoạn tuyệt quan hệ thì cũng không thể đoạn tuyệt được huyết thống, mọi người còn không biết à, vì lý do từ mọi người, ta đã mất cái công việc cán bộ nhà nước ngon lành của mình rồi!
Hơn nữa, ảnh hưởng của mọi người không chỉ có thế, thậm chí sau này đến đời con của ta lúc xin việc có lẽ còn bị liên lụy.
Bọn trẻ thì vô tội đến đâu chứ, chỉ vì có quan hệ huyết thống với ông bà ngoại như mọi người, mà cả đời này tiền đồ của chúng nó có thể sẽ bị ảnh hưởng!"
Nói đến đây, ánh mắt Lục Hạ lạnh lùng nhìn họ.
"Ta bị liên lụy coi như xong đi, dù sao cũng sống chung với mọi người 17 năm, coi như bị mọi người nuôi lớn, nhưng mà tụi nó thì dựa vào cái gì chứ? Bọn trẻ thậm chí còn chưa gặp mọi người lần nào, chỉ vì có chút huyết thống mà sẽ bị liên lụy!
Cho nên ta hận mọi người!
Muốn ta chiếu cố Lục Đông, đừng hòng!
Ta thật hận không thể không phải là con gái của mọi người!"
Mà Lục phụ vẫn luôn im lặng, nghe đến đây ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái.
Lục Hạ cũng liếc nhìn lại hắn một cái, hai người nhìn nhau thoáng chốc, sau đó nàng không nói gì nữa, mặc kệ Lục mẫu chửi bới, trực tiếp rời đi.
Đi ra ngoài, Lục Hạ chào tạm biệt Nhị tỷ phu, sau đó một mình bắt xe trở về.
Trên đường, sự lo lắng của nàng cuối cùng cũng tan biến, mồi đã thả, giờ chỉ chờ xem bọn họ có cắn câu hay không...
...
Đợi vài ngày sau, khi lại nhận được điện thoại của Nhị tỷ phu, Lục Hạ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra cha mẹ Lục gia thật sự không khiến nàng thất vọng.
Với tâm trạng thấp thỏm, nàng lại đi đến cục công an, lần này trực tiếp được đưa đến văn phòng của Nhị tỷ phu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận