Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 219: Hài tử ra đời (length: 3648)

Nhưng cứ thế lăn lộn cả đêm, Lục Hạ vẫn không sinh được.
Đến khi trời sắp sáng, bác sĩ đến xem, vừa mới mở được hai phân, lại nghe nói nàng sinh ngược, liền bảo nàng chờ thêm một lát.
Đến không biết bao lâu, Lục Hạ đau đến choáng váng thì bác sĩ lại đến kiểm tra phát hiện đã mở năm phân mới rốt cuộc được đưa vào phòng sinh.
Trước khi vào phòng, Lục Hạ mới cố lấy tinh thần dặn dò Giang Quân Mạc, "Lời ta nói với ngươi đừng quên!"
Giang Quân Mạc luống cuống gật gật đầu, không hiểu sao mặt tái mét, trông vô cùng lo lắng, chẳng chú ý nàng nói gì chỉ luôn miệng nói, "Đừng lo, nhanh thôi sẽ ổn."
Lục Hạ thấy hắn vậy thì biết không trông cậy được liền nhìn sang Tôn Thắng Nam, Tôn Thắng Nam thấy thế vội vàng gật đầu, "Yên tâm, ta nhớ hết rồi!"
Lúc này Lục Hạ mới yên tâm.
Sau đó nàng được đẩy vào phòng sinh.
...
Sáng mùng hai tháng hai năm 1975, con đầu lòng của Lục Hạ và Giang Quân Mạc ra đời.
Quá trình sinh nở nàng không muốn nhớ lại, chỉ nhớ rõ cả người đau như bị xe cán qua vậy, cuối cùng đến khi kiệt sức thì sinh được hắn ra.
Trong mơ màng, nghe bên tai có tiếng bác sĩ, "Không sai, một cậu bé bụ bẫm, chà, sáu cân sáu lạng đấy, nuôi tốt thật; hiếm có à nha!"
Lục Hạ nghe vậy miễn cưỡng mở mắt nhìn qua, rồi vì cả đêm giày vò, lại thêm sinh con hao sức nên nàng chìm vào giấc ngủ.
Còn lúc này, Giang Quân Mạc đang lo lắng bồn chồn ngoài phòng sinh rốt cuộc nghe được tiếng trẻ con khóc, theo bản năng dừng bước, căng thẳng nhìn về phía cửa phòng sinh, chốc lát sau thấy y tá ôm đứa bé ra.
Giang Quân Mạc không kịp nhìn đứa bé, lập tức vội hỏi, "Vợ ta sao rồi?"
Y tá thấy hắn như vậy thì bật cười, "Yên tâm, mẹ tròn con vuông."
Giang Quân Mạc nghe vậy rốt cuộc thở phào một hơi, lúc này mới nhận ra giữa mùa đông mà không biết từ bao giờ mình đã toát mồ hôi đầy đầu.
Nhưng lúc này hắn cũng không quan tâm nhiều, lại dồn hết sự chú ý vào đứa bé.
Đứa bé nhỏ xíu, đỏ hỏn, cũng chẳng nhìn ra giống ai, trong lòng hắn có chút mềm nhũn, vừa muốn đưa tay ôm thì thấy Lục Hạ được đẩy ra.
Lập tức quên luôn đứa bé, xoay người chạy về phía Lục Hạ, thấy mặt nàng đầy mồ hôi, mắt nhắm nghiền, vội vàng lo lắng hỏi bác sĩ bên cạnh: "Cô ấy làm sao vậy? Không sao chứ?"
Bác sĩ nói: "Không sao, mệt quá ngủ thôi, tỉnh lại sẽ ổn."
Mà Tôn Thắng Nam đứng bên thấy hắn vậy thì biết hắn đã quên hết lời Lục Hạ nói.
Vội vàng đón lấy đứa bé nhìn một lượt, nhớ kỹ những đặc điểm trên người nó, rồi móc trong túi ra một mảnh vải đỏ, buộc một nút chết vào cổ tay của bé.
Lúc này nàng mới thực sự yên tâm.
Còn y tá đứng bên thấy động tác của nàng tuy có nghi hoặc, nhưng nghĩ đây là phong tục của người ta nên không hỏi nhiều, chỉ nói: "Đứa bé còn phải đưa đi kiểm tra, người nhà có muốn đi theo không?"
"Đi, ta đi!" Tôn Thắng Nam nhìn Giang Quân Mạc chỉ lo cho Lục Hạ, quyết định mình sẽ đi.
"Đưa qua đây đi."
Tôn Thắng Nam chào Giang Quân Mạc rồi đi theo.
...
Đến khi Lục Hạ tỉnh lại, còn hơi không ý thức được mình đang ở đâu, theo bản năng muốn che chở bụng xoay người, kết quả giơ tay ra mới phát hiện bụng không còn nặng nề như trước, lúc này mới nhớ ra mình đã "dỡ hàng".
Sau đó nàng thấy trong phòng bệnh chỉ có Tôn Thắng Nam, bên cạnh giường nàng lại có thêm một cậu nhóc.
Lục Hạ vội vàng nhìn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận