Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 305: Đã xé nát (length: 3779)

Trang Hồng Mai vừa nãy bị Tô Mạn một lời không hợp đã muốn báo công an, thái độ ấy cũng có chút dọa cho sợ.
Nhưng lúc này thấy nàng trở về, lại có chút nhẹ nhàng thở ra, vẫn là không thừa nhận.
"Thật không phải ta, ta không lấy, nàng oan uổng ta!"
Nhưng lúc này những người khác đã không thể tin nàng được nữa.
Ngay trong thôn lúc này cũng có người tựa hồ nhớ ra điều gì, lên tiếng nói: "Khoảng thời gian trước ta thấy vợ Trần Nhị bụng to mỗi ngày đều ra cửa thôn, còn có chút kỳ lạ, không ngờ là đi chặn người đưa thư à?"
"Đúng vậy a, ta cũng thấy, nàng còn nói là đi dạo cho khỏe người; đi dạo làm gì mỗi ngày ra cửa thôn chứ! Trời đang rất lạnh."
"Đúng vậy a, đây thật là mất lương tâm, cũng không trách người thanh niên trí thức Tô sinh khí."
"Đúng vậy a, đây chính là chuyện cả đời!"
Thấy người trong thôn cũng nói như vậy, Trang Hồng Mai càng chột dạ, lại nhìn ánh mắt của Tô Mạn như đang xem rác rưởi, không hiểu sao, lại nghĩ đến những thanh niên trí thức thi đậu đại học, lập tức liền có thể về thành phố, sau này sẽ có tương lai tốt đẹp, là sinh viên đại học được mọi người ngưỡng mộ.
Mà mình vẫn cứ ở lại cái thôn quê này lãng phí thời gian, một đời đã có thể nhìn thấy được tương lai, cái sự so sánh này khiến trong lòng nàng khó chịu vô cùng.
Cuối cùng cũng không biết nghĩ thế nào, thấy che giấu cũng vô ích, dứt khoát thừa nhận.
"Là, chính là ta cầm thì sao!"
Tô Mạn nghe xong ánh mắt lạnh lùng, "Thư thông báo đâu?"
"Mất rồi!" Trang Hồng Mai mặt dày mày dạn tựa hồ đã có thể nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tô Mạn.
Rồi trực tiếp cười phá lên, "Lấy được rồi liền bị ta xé rồi! Ha ha ha, ngươi làm gì được ta chứ? Không có thư thông báo, ngươi cũng lên đại học không được, chỉ có thể giống như ta, một đời ở lại thôn quê thôi!"
Nghe nàng nói, cả hiện trường im lặng.
Tất cả mọi người không biết phải nói gì, có người thấy tiếc cho Tô Mạn, có người cảm thấy Trang Hồng Mai quá ác độc, nhưng bất kể thế nào, lần này Tô Mạn gặp phải hố lớn rồi, bị Trang Hồng Mai hủy mất thư trúng tuyển.
Tô Mạn nhìn nàng càn rỡ như vậy, tựa hồ đã nghĩ đến chuyện này, lần này không có động thủ nữa.
Mà là mặt không cảm xúc nói với nàng: "Ngươi nghĩ ta không làm gì được ngươi sao? Ngươi cho rằng thư thông báo bị hủy là ta sẽ không báo công an sao? Ngươi nghĩ hay lắm, đợi ta báo công an xem cái tội cố ý hủy hoại thư trúng tuyển của người khác sẽ bị phán bao nhiêu năm, tốt nhất là kiếp sau ở trong tù mà sống."
Nói xong cũng không để ý đến nàng nữa, đẩy xe muốn đi.
Lần này người trong thôn không ai ngăn cản nàng, đều biết lần này Trang Hồng Mai làm quá đáng, người khác cũng không có tư cách ngăn cản.
Trưởng thôn thở dài một tiếng, vì cái thôn của họ lại sắp "nổi tiếng" mà khó chịu.
Mà lúc này Trang Hồng Mai đã sợ ngây người, nàng không nghĩ đến mình chỉ là muốn chọc tức Tô Mạn một chút, mà nàng ta lại ác đến thế, hơn nữa vừa nãy trông nàng thật đáng sợ, nàng cảm thấy nếu không ngăn lại, nàng rất có khả năng thật sự sẽ phải ngồi tù.
Vì thế cuồng loạn kêu, "Trở về, không được đi! Tô Mạn ngươi trở về!"
Nhưng Tô Mạn như không nghe thấy, cứ đẩy xe đi.
Bà Trần thấy thế định tiến lên ngăn cản, Trang Hồng Mai bụng vẫn đang mang đứa cháu trai đích tôn, thế nào cũng phải giữ được đứa cháu trai rồi tính.
Kết quả còn nhanh hơn bà ta lại là một bóng dáng nhỏ nhắn.
Lúc Tô Mạn vừa định lên xe, một bóng dáng nhỏ đột nhiên chạy đến trước mặt nàng, quỳ xuống...
Tô Mạn sửng sốt một chút, nhìn kỹ lại, là một đứa trẻ ba bốn tuổi, trông là bé gái, thoạt nhìn rất gầy yếu, mặt mày đen thui, quần áo cũng rất bẩn, điểm đặc biệt duy nhất là đôi mắt to tròn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận