Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 698: Phiên ngoại —— đem bọn họ câu chuyện viết thành thư (length: 3931)

Còn điều thực sự làm cho bọn họ nổi đình nổi đám là ảnh hậu Giang Diệp Trăn vào dịp ăn Tết đã đăng một video chúc Tết.
Có fan tỉ mỉ phát hiện, bối cảnh trong video của nàng đã từng xuất hiện trong video hồi nhỏ của bà nội.
Trong nhất thời mọi người có rất nhiều suy đoán về quan hệ của bọn họ.
Cho đến khi trong một buổi phỏng vấn, Giang ảnh hậu đích thân thừa nhận đó là ba mẹ của nàng, quan hệ của họ mới được sáng tỏ.
Mà theo cư dân mạng đào sâu, thân phận khác của Lục Hạ cũng dần dần được làm rõ.
Mọi người lúc này mới biết, người bà hiền từ sống giản dị, bắt kịp xu hướng trong video kia vậy mà ngoài là giáo sư Kinh Đại, còn là cổ đông và người sáng lập của nhiều doanh nghiệp nổi tiếng.
Dần dần người chú ý Lục Hạ càng ngày càng nhiều, số lượng fan nhanh chóng bùng nổ.
Bất quá Lục Hạ không mấy vui vẻ, vốn dĩ quay video là vì sở thích, bây giờ có quá nhiều người chú ý, thậm chí có lúc cùng Giang Quân Mạc ra ngoài cũng sẽ bị nhận ra.
Khiến nàng có chút phiền lòng.
Vì thế trực tiếp dừng việc quay video, cùng Giang Quân Mạc chạy đến vùng ngoại ô tìm một trang trại nhỏ để ở, mới rốt cuộc được yên tĩnh chút.
Bất quá, ở nơi này, tuy rằng không quay video nhưng nàng cũng không hề rảnh rỗi.
Mà là bắt đầu viết sách.
Bởi vì phát hiện cư dân mạng tương đối tò mò về trải nghiệm của bọn họ, cho nên Lục Hạ liền quyết định viết lại trải nghiệm của mình.
Theo tuổi tác ngày càng cao, nàng suy nghĩ càng nhiều.
Từng không biết đã từng xem được một câu ở đâu, người đã chết rồi còn chưa tính là thật sự biến mất, cho đến khi những người còn nhớ ngươi đều biến mất, ngươi mới tính là hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Nhưng Lục Hạ muốn để lại chút gì đó cho thế giới này.
Cho dù nàng không có tài giỏi như những danh nhân kia, có thể để lại những tác phẩm được ca tụng mãi, nhưng nàng muốn viết một quyển sách, để rất nhiều năm sau, có người nhìn thấy sẽ nhớ đến tên của bọn họ.
Bởi vì đây là viết về câu chuyện của chính bọn họ, cho nên Lục Hạ viết tương đối cẩn thận, thậm chí có khi còn cùng Giang Quân Mạc trao đổi.
Cứ như vậy vừa bàn bạc vừa viết, mất hai năm mới viết xong.
Nhưng viết xong không lập tức chuẩn bị xuất bản, mà là muốn đợi bọn họ qua đời rồi mới tính.
Chẳng qua không ngờ đến quyển sách mà nàng cất giữ cẩn thận này lại bị đứa cháu trai nhỏ vô tình lật ra khi đi đến nhà.
Cứ như vậy, mọi người trong nhà đều biết.
Lũ trẻ lập tức tỏ ý muốn nàng xuất bản sách, Lục Hạ không cố chấp được chúng nó chỉ có thể đồng ý, nhưng cũng quy định rõ không cho chúng nó tuyên truyền, cứ như vậy in xong rồi thả vào hiệu sách, để người nào thật sự hứng thú thì đến mua.
Lũ trẻ cũng không lay chuyển được mẹ mình, cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý.
Cứ như vậy, quyển sách này tuy rằng đã xuất bản nhưng thời gian đầu lượng mua rất ít, lũ trẻ cũng bị Lục Hạ quy định không cho mua với số lượng lớn.
Cho nên doanh số bán hàng rất bình thường.
Cho đến khi Trăn Trăn cảm thấy diễn xuất không còn đột phá, muốn chuyển sang làm đạo diễn, nhất thời tìm không được kịch bản thích hợp, liền nhớ đến quyển sách của mẹ mình.
Cuối cùng quyết định chuyển thể những trải nghiệm của họ thành phim điện ảnh.
Lục Hạ vốn không muốn quá phô trương như vậy, dù sao nàng và Giang Quân Mạc vẫn còn sống.
Phim điện ảnh mà làm xong, bọn họ xem có phải rất xấu hổ không.
Nhưng không chịu được Trăn Trăn đã lớn tuổi còn làm nũng với nàng, lại còn khóc lóc, Lục Hạ hết cách chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Trăn Trăn nhận được sự đồng ý của mẹ, nhưng lại không qua loa, nàng biết đây là câu chuyện của cha mẹ, cho nên càng phải cẩn trọng hơn.
Trước khi bắt đầu làm phim thì đã nghiên cứu kỹ nội dung trong sách, lại tự mình hỏi Lục Hạ, hơn nữa còn đến thôn Đại Ảnh - nơi họ xuống nông thôn ngày trước, tìm lại địa chỉ ngôi nhà cũ của bọn họ khi xưa đã bị phá dỡ.
Cứ như vậy, sau gần một năm chuẩn bị, bộ phim này rốt cuộc cũng khai máy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận