Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 142: Gà trống (length: 4092)

Lão hán quay đầu nhìn về phía người gọi hắn lại, phát hiện là một cô bé, tuy rằng mặc áo khoác quân đội mang theo mũ, mặt cũng quấn khăn quàng cổ, tuy rằng không thấy rõ mặt, nhưng xem tuổi thì không lớn, quan trọng là nhìn bộ dạng này vừa thấy liền không phải là thiếu tiền.
Vì thế nhanh chóng cười nói: "Cô bé, ngươi muốn mua gà trống sao? Gà trống nhà ta lớn lắm đấy!"
Lục Hạ nghe được là gà trống liền hài lòng gật đầu, "Đúng, ta muốn mua, đại thúc nhà ngươi có mấy con? Ta có thể xem không?"
Đại thúc dường như không ngờ nhanh như vậy liền gặp được người mua, vốn hắn định đến chợ đen thử vận may, lập tức liền kích động nói: "Có thể xem, có thể xem, tùy tiện xem!"
Nói xong liền mở bao tải ra.
Lục Hạ đến gần xem thử, bên trong có hai con gà trống, tuy rằng không béo, nhưng cái đầu ở thời này đã là lớn, vừa nhìn là biết nuôi không tệ.
Vì thế hài lòng gật gật đầu.
"Được, ta muốn mua hết hai con này, giá bao nhiêu?"
"Cái gì, ngươi mua hết cả hai? !" Đại thúc kích động không thôi.
Không ngờ nhanh như vậy liền bán đi.
Cuối cùng, hai người một người muốn mua, một người muốn bán, thống khoái giao dịch hoàn thành.
Mà Giang Quân Mạc ở lại chỗ cũ chờ một lát, liền thấy Lục Hạ từ xa móc tiền cho đại thúc, sau đó tự mình xách bao tải về mới thở phào nhẹ nhõm.
"Chuyện như thế này để ta làm!"
Lục Hạ nghe hắn nói liền nhíu mày, "Được, lần sau ngươi đi."
Vừa nói vừa đưa bao tải trong tay cho hắn xem, "Hai con gà trống to thế này, chúng ta có lộc ăn rồi."
Vốn nàng định khi ăn tết về trong thôn hỏi thử, không ngờ bây giờ đã mua được, ngược lại đỡ việc.
Thấy nàng vui vẻ như vậy, Giang Quân Mạc cũng cười, "Nếu ngươi thích, sau này chúng ta còn mua."
Lục Hạ gật gật đầu, "Năm sau chúng ta có thể nuôi mấy con, đến lúc đó nuôi thêm mấy con gà mái, còn có thể đẻ trứng ăn."
"Được, nghe ngươi."
Hai người về đến nhà, trước hết đem gà xử lý, bởi vì đều tính ăn luôn nên trực tiếp giết, thả bên ngoài cho đông lạnh, không thì còn phải nuôi, quá phiền phức.
Giết gà là Giang Quân Mạc làm, bao gồm vặt lông xử lý các thứ, đều là hắn làm hết, một mạch trôi chảy, vô cùng thuần thục, Lục Hạ nhìn thấy cũng phải bội phục hắn.
Chờ xử lý xong xuôi, hai người mới bắt đầu xem thư và bưu kiện.
Bưu kiện của Giang gia trước sau như một, gửi cho bọn họ không ít đồ dùng ngày Tết, đặc biệt còn có một miếng thịt khô, cũng không biết trong nhà làm sao mua được.
Ngoài ra, tiền và phiếu cũng không thiếu, thậm chí còn nhiều hơn.
Trong thư, người nhà cũng viết là đã nhận được đặc sản vùng núi mà họ gửi đến, rất cao hứng, nhưng bảo bọn họ về sau không cần tốn kém, trong nhà cái gì cũng có, cứ lo cho bản thân là được.
Phỏng chừng gửi tiền cũng là sợ họ mua đặc sản vùng núi rồi không đủ dùng.
Ngoài ra còn có những lời nói riêng với Lục Hạ, người Giang gia nói đây là năm đầu tiên nàng gả vào Giang gia, đáng tiếc là không thể cùng nhau đón Tết, hy vọng năm sau có thể cùng nhau về, người nhà rất muốn gặp nàng.
Lục Hạ đọc thư thì biết người nhà Giang Quân Mạc rất thông tình đạt lý.
Xem ra họ đối với nàng cũng rất vừa lòng, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, trong lúc Giang Quân Mạc dọn đồ đạc, Lục Hạ mở thư nhà họ Lục gửi đến.
Thư vẫn là Lục Thu viết.
Lục Hạ vốn tưởng là do nàng tự chủ trương viết, dù sao trước đó Lục mẫu từng nói là không có đứa con gái này, không ngờ sau khi đọc thư mới biết mình đã hiểu lầm.
Thư này thực sự là Lục mẫu bảo Lục thúc viết.
Bất quá, trong thư hoàn toàn không hề quan tâm đến cuộc sống của Lục Hạ như thế nào, chỉ nói là khu nhà ở có mấy thanh niên trí thức từ vùng Đông Bắc gửi về rất nhiều đặc sản vùng núi.
Người nhà kia rất cao hứng, ngày nào cũng khoe trong khu nhà ở, Lục mẫu thấy vậy liền bảo nàng nghĩ cách gửi về nhà một ít, vừa lúc sắp hết năm để cả nhà cải thiện một chút…
Bạn cần đăng nhập để bình luận