Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 216: Thật may mắn, nhượng ta gặp được ngươi (length: 3960)

Thấy Lục Hạ không nghĩ nhiều, Giang Quân Mạc an tâm, sau đó bắt đầu chuẩn bị đồ Tết.
Bất quá năm nay bọn họ chuẩn bị đồ Tết liền tương đối đơn giản.
Bởi vì Giang Quân Mạc không muốn rời Lục Hạ lâu, cho nên năm trước cũng không đi huyện.
Mà là tìm một ngày, đem Lục Hạ đưa đến chỗ ở của thanh niên trí thức, ở chung với mọi người, lại nhờ Thẩm Thanh Thanh mấy người các nàng giúp chiếu cố nàng.
Sau đó mới đạp xe lên trấn, ở hợp tác xã mua chút thịt với kẹo linh tinh, còn lại câu đối các thứ đều tự mình viết, cố gắng cho có chút không khí Tết là được.
Bất quá đến đêm trừ tịch, Giang Quân Mạc vẫn làm một bữa ăn phong phú, đương nhiên con gà trống duy nhất trong nhà cũng đã thịt, lẫn với khoai tây nấu một nồi lớn, cho Từ sư huynh bên kia đưa qua.
Sau khi trở về, hai người cùng nhau ăn bữa cơm tất niên lần thứ hai.
Bất quá đêm nay bọn họ liền không thức đêm giao thừa, Lục Hạ hiện tại bụng quá lớn, buổi tối ngủ luôn không an ổn, ngủ một lát lại muốn tỉnh, còn phải thỉnh thoảng trở mình, giày vò cả đêm cũng ngủ được không bao nhiêu giấc, cho nên chỉ có thể ngủ sớm thêm một chút.
Nằm ở trên giường, Giang Quân Mạc nhìn Lục Hạ bên cạnh đã ngủ rất nhanh, lại không khỏi nghĩ đến chuyện đêm trừ tịch năm ngoái, cong cong khóe miệng, trong lòng hơi xúc động.
Không ngờ xuống nông thôn mới hơn một năm, sinh hoạt của bản thân lại có biến đổi lớn như vậy, không chỉ kết hôn, có vợ, còn có con.
Càng quan trọng hơn là, thân thể hắn đã khỏe hơn!
Từ nhỏ hắn đã biết mình và người khác không giống nhau, không thể chạy nhảy, mỗi lần sinh bệnh đều phải nằm trên giường rất lâu, người trong nhà mặc kệ làm chuyện gì cũng đều nhường cho hắn, chỉ vì có thể khiến hắn vui vẻ.
Lúc ấy hắn không biết tình trạng của mình như vậy có phải là bình thường không.
Đến sau này dần dần lớn lên, hắn mới biết, hóa ra hắn khác với mọi người.
Dần dần khi biết được ngày càng nhiều, hắn sẽ hiểu bản thân có lẽ không sống được bao lâu, đó là lần đầu tiên hắn hiểu được cái chết.
Sao có thể cam tâm? Sao có thể nhận mệnh? Nhưng thân thể ốm yếu khiến hắn không thể không chấp nhận sự thật.
Hắn chính là một người như vậy, tùy thời cũng có thể chết.
Vì không để người nhà cảm thấy áy náy, cho nên hắn từ từ học cách ngụy trang, khiến bản thân trở nên chín chắn hiểu chuyện, tuy rằng không làm được gì, nhưng hắn muốn từ tốn đón nhận cái chết.
Mà xuống nông thôn, là chuyện cuối cùng hắn có thể làm cho người nhà.
Sau khi đến nông thôn, hoàn cảnh khắc nghiệt khiến hắn có lúc nghĩ rằng mình thật sự có thể không sống được lâu nữa.
Từng có không cam lòng, từng có oán hận, nhưng nhiều hơn là thoải mái cùng giải thoát, còn tốt, không chết trước mặt người nhà, không thì bọn họ sẽ rất đau lòng.
Nhưng ngay cả Giang Quân Mạc cũng không ngờ rằng, sự tình lại xuất hiện chuyển biến, hắn gặp Lục Hạ, một người thay đổi vận mệnh của hắn.
Hắn biết nàng có bí mật, cũng biết là nàng đã khiến hắn còn sống.
Nhưng hắn không đi tìm hiểu, mà càng cảm kích nhiều hơn.
Cho đến khi nàng nói muốn kết hôn, vốn dĩ hắn tưởng bản thân đồng ý chỉ là để báo đáp, nhưng sau khi đáp ứng, niềm vui trong lòng nói cho hắn biết, thì ra mình đã thích nàng từ lúc nào không hay.
Lục Hạ đối với hắn mà nói là sự cứu rỗi!
Mà bây giờ, nàng ở ngay bên cạnh hắn, người yêu của hắn mang con của hắn...
Đây là điều mà hắn trước giờ chưa từng nghĩ tới.
Hắn biết tất cả không phải là mơ, vận mệnh của hắn đã thay đổi kể từ ngày gặp Lục Hạ.
Và về sau, cuộc sống của hắn sẽ tràn ngập hạnh phúc.
Hốc mắt Giang Quân Mạc ướt át, càng nhiều hơn là sự cảm ơn!
Nhìn bóng hình Lục Hạ bên cạnh, hắn nghiêng người cẩn thận ôm lấy nàng.
Thật tốt, thật may mắn, đã cho ta gặp được ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận