Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 648: Mạnh nhất hợp tác (length: 3642)

Một vị thầy giáo khác nghe vậy liền nói: "Đúng vậy, nhưng mà ta xem trong phỏng vấn nói, cô ấy còn có đối tác, đoán chừng đối tác của cô ấy cũng không còn trẻ, nghe ý cô ấy nói có thể thấy, đó là một người thông minh và có năng lực, hẳn là có chút trải nghiệm."
Các thầy giáo khác đồng tình gật đầu, "Chắc vậy."
Lúc này, vị thầy giáo kia đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn Lục Hạ hỏi: "Ta nhớ thầy Lục lúc trước cho chúng ta trải nghiệm cổ phần từng nói mình ở Hạ Lâm có người quen, thầy có biết không?"
Lục Hạ nghe xong bật cười, nàng không chỉ biết mà còn quen biết nữa là đằng khác.
Vì vậy gật đầu, "Ta đích xác biết."
"Vậy thầy nói xem chúng tôi nói có đúng không?" Thầy giáo trong văn phòng tò mò hỏi.
Lục Hạ lắc đầu, "Đoán sai rồi, vị đối tác kia tuổi không lớn, chưa đến 30."
Các thầy giáo khác nghe vậy mở to mắt, "Thật sao?"
Lục Hạ khẳng định nói: "Thật sự! Nhưng mà các thầy nói cũng không sai, người xuất hiện trong quảng cáo đúng là một trong những đối tác của công ty, xem như ông chủ."
Mọi người nghe vậy mới vỡ lẽ, đoán chừng là cảm thấy đối tác này cũng tham gia vào sự phát triển của công ty.
Lục Hạ nói chuyện với mọi người một lát, kể chút chuyện nàng biết được, nhưng không nói cho mọi người biết nàng chính là đối tác kia.
Dù sao ở trường học mọi người đều là đồng nghiệp, nếu để bọn họ biết nàng ở ngoài còn mở công ty, chắc đồng nghiệp cũng sẽ nhìn nàng bằng con mắt khác, nàng cảm thấy kỳ cục, nên vẫn luôn không nói.
Cũng dặn dò lớp trưởng không được tiết lộ ra ngoài.
Cho nên chuyện này cứ giữ kín là tốt nhất.
Tan làm xong, Lục Hạ gọi điện thoại cho Diệp Lâm.
Diệp Lâm hưng phấn hỏi Lục Hạ có xem phỏng vấn không, cô nàng biểu hiện thế nào?
Lục Hạ cười bất đắc dĩ nói: "Biểu hiện rất tốt, chỉ là nếu không nhắc đến ta thì sẽ càng tốt, rõ ràng chính ngươi vì công ty bỏ ra nhiều như vậy, sao lại đem công lao đều gán lên người ta vậy."
Diệp Lâm nghe xong cười nói: "Nhưng mà ta nói đều là sự thật mà, công ty có thể phát triển đến hôm nay, toàn bộ nhờ có quyết sách sáng suốt của ngươi, ta nói dễ nghe thì là bà chủ, nói khó nghe chính là làm công cho ngươi, ta biết tự lượng sức mình, chuyện này một mình ta làm không được!"
Lời này Lục Hạ nghe thấy buồn cười, nhưng biết nàng thật sự nghĩ vậy, cũng không phải oán giận gì.
Cuối cùng đành nói: "Ngươi đừng coi thường bản thân, công ty có ngươi ngồi trấn, quyết sách của ta dù có tốt cũng không phát triển nổi."
"Ha ha ha" Diệp Lâm nghe nàng nói vậy liền bật cười.
"Ta biết mà, cho nên nói hai chúng ta hợp tác mạnh nhất còn gì!"
Lục Hạ nghe đến đây cũng cười, hai người lại nói vài câu liền cúp máy.
Sau khi về đến nhà, Lục Hạ tâm tình cũng khá, vốn định cùng Giang Quân Mạc nói chuyện một chút.
Không ngờ chờ đến giờ hắn tan làm, nàng cảm giác Giang Quân Mạc dường như tâm tình không tốt lắm, tuy rằng hắn không nói ra, nhưng nàng có thể cảm nhận được.
Vì vậy đợi ăn cơm tối, bảo bọn nhỏ đi nghỉ ngơi xong, Lục Hạ mới mở miệng hỏi: "Hôm nay anh làm sao vậy? Em cảm giác anh không vui vẻ lắm, là chuyện công việc sao?"
Giang Quân Mạc lắc đầu, "Không phải!"
"Vậy là vì cái gì?"
Giang Quân Mạc không muốn giấu nàng, hai người kết hôn nhiều năm như vậy, đã sớm có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương, vì thế hắn giải thích: "Hôm nay nghe nói một người bạn học của anh xảy ra chuyện!"
"Ừm? Xảy ra chuyện gì?"
"Cậu ấy lúc đi công trường, bị thép rơi đâm xuyên qua xương sống, tình hình bây giờ khá nguy cấp."
"A? Nghiêm trọng vậy sao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận