Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 393: Chuyển đến tiểu viện (length: 4050)

Mãi đến khi xe đi khuất dạng, không còn thấy bóng dáng, Lục Hạ mới cứng đờ khóe miệng quay đầu nhìn Giang Quân Mạc.
"Hắn vừa mới nói gì vậy?"
Giang Quân Mạc không nhịn được bật cười, "Nói bảo ngươi sinh cho hắn thêm em trai hoặc em gái."
Lục Hạ rốt cuộc tin rằng những gì mình vừa nghe là sự thật.
"Hắn...hắn, hắn mới bé tí thế kia! Sao có thể...Rốt cuộc là nghe ai nói thế hả?!"
Nhìn nàng kinh ngạc đến mức nói năng không mạch lạc, Giang Quân Mạc cười nói: "Được rồi, chúng ta cũng thu dọn đồ đạc chuyển nhà thôi."
Dù vậy Lục Hạ vẫn tức giận, "Ngươi không tò mò vì sao con trai đột nhiên biết những chuyện này à?"
Giang Quân Mạc bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, "Chắc là nghe người khác nói thôi, trong trường mầm non không ít trẻ có anh chị em, chắc là hắn cũng muốn."
"Chỉ đơn giản vậy thôi sao?"
"Chắc vậy, nếu không chúng ta cố gắng một chút, cho Khang Khang thêm em trai hoặc em gái nhé?"
Lục Hạ nghe xong trợn mắt nhìn hắn, cuối cùng không thắc mắc nữa, "Mau thu dọn đồ đạc thôi."
Vì bác cả đã biết trước, nên hai người không đợi họ về mà hôm sau liền chuyển đến căn nhà nhỏ.
Còn về dì Vương, hằng năm khi ông bà đi nghỉ hè là thời gian nghỉ của dì, dì sẽ nhân dịp về quê một chuyến, chờ ông bà Giang về thì mới lên làm tiếp.
Mà dạo này bác cả bác dâu cũng ít khi về đại viện.
Có thể nói, kỳ nghỉ hè, đại viện gần như chẳng có mấy người.
Vả lại khoảng thời gian trước, hai người Lục Hạ cũng đã mang ít đồ đạc sang trước.
Cho nên lần này chuyển nhà chỉ mang quần áo mùa hè và chăn đệm đi.
Sắp xếp đơn giản cũng coi như xong.
Đến căn nhà nhỏ thì quét dọn nơi này thật sạch sẽ.
Thực ra tuần trước hai người đã sang dọn dẹp trước rồi nên cũng không quá bẩn.
Nhưng sau khi chuyển đến vẫn dọn dẹp cẩn thận lại một lần.
Đến chiều, Giang Quân Mạc đi ra ngoài một chuyến, mua về không biết ở đâu mấy con cá giống và mấy con gà.
Lục Hạ nhìn kinh ngạc, "Anh đi đâu mua đấy?" Gà thì không nói, chứ cá đâu có dễ kiếm.
"Nghiêm Hải giúp mua, hắn có mối."
Lục Hạ nghe thì an tâm, đuổi gà vào chuồng, rồi thả cá vào hồ nước.
Cá giống vẫn còn bé xíu, nhưng nhìn dáng vẻ cũng biết là loại Lục Hạ thích, cá chép đỏ, trông rất vui mắt.
Lục Hạ nhìn hài lòng, nhắc Giang Quân Mạc đừng quên cho chúng ăn.
Còn về phần Lục Hạ thì tính, nàng không đáng tin lắm, sợ sẽ quên.
Giang Quân Mạc cười đồng ý.
Sau đó hai người ở lại căn nhà nhỏ.
Buổi tối, ngủ trên chiếc giường lớn êm ái, Lục Hạ không nhịn được lăn lộn một vòng.
Cảm thán: "Đây mới là cuộc sống chứ!"
Giang Quân Mạc tắm rửa xong đi ra, nghe thấy nàng, lại thấy nàng nằm dài trên giường, không nhịn được cười, "Thích vậy sao?"
Lục Hạ gật đầu, "Thích lắm! Thoải mái thật đấy."
Giang Quân Mạc xáp đến, "Thích là tốt rồi; nhưng mà... giường này hình như không kêu tiếng động nhỉ?"
"Ừm? Không biết."
Lục Hạ còn chưa kịp phản ứng anh đang nói gì, liền bị đè xuống.
"Vậy thì thử xem..."
Kết quả của việc thử chính là Lục Hạ mệt mỏi nằm trên giường, không muốn nhúc nhích, còn người nào đó như mèo ăn no thoả mãn, hài lòng ôm nàng.
Miệng còn nói: "Giường này không tệ, quả nhiên dù động tác lớn đến mấy cũng không kêu tiếng động gì!"
Lục Hạ nghe thế thì hết sức trợn mắt nhìn hắn, hắn rốt cuộc có bao nhiêu oán hận chứ, chẳng phải ở đại viện Lục Hạ sợ giường kêu to làm Khang Khang tỉnh giấc mà vợ chồng ít vận động hay sao?
Lần này không phải đã cho hắn thỏa thích rồi sao!
Thật là, càng sống càng trẻ con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận