Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 149: Giao thừa (length: 4129)

Từ huyện lý sau khi trở về, cách ăn Tết chỉ còn hai ngày.
Lục Hạ vốn là trẻ mồ côi, sau khi xuyên không lại gặp được gia đình như vậy, cho nên đối với việc ăn Tết vốn không có cảm giác gì.
Nhưng Giang Quân Mạc không giống vậy, hắn đối với năm mới rất coi trọng, hai ngày này bận rộn chuẩn bị đồ ăn Tết, khiến nàng đối với năm mới đều có chờ mong.
Huống chi, xét trên ý nghĩa nghiêm khắc, đây là ngôi nhà đầu tiên của nàng, đột nhiên nàng cũng muốn đón Tết thật tốt.
Đến đêm giao thừa, những thanh niên trí thức ở điểm mời bọn họ qua bên đó cùng nhau đón Tết.
Nhưng bị bọn họ lấy lý do nhà mới năm đầu không thể bỏ trống nhà mà cự tuyệt.
Hai người vẫn tương đối thích khoảng thời gian riêng tư, huống chi những ngày này Giang Quân Mạc còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, bọn họ tính toán ăn đại tiệc bí mật.
Sáng hôm đó, hai người trước tiên quét dọn nhà cửa một lượt, lại dán câu đối các thứ lên, trong nhà rốt cuộc có không khí Tết.
Buổi trưa Giang Quân Mạc làm ba món mặn một món canh, có thức ăn có thịt, so với bình thường đã tính là phong phú không ít.
Ăn cơm xong hai người ngủ trưa, lại đi điểm thanh niên trí thức bên kia ngồi một lát, sau đó mới trở về chuẩn bị cơm tối.
Tuy rằng cơm trưa đã rất phong phú nhưng cơm tất niên bọn họ hiển nhiên càng coi trọng hơn.
Giang Quân Mạc mất hơn một giờ để nấu hai con gà đã mua trước, không chỉ hầm gà, bên trong còn bỏ không ít khoai tây, hầm xong thì múc ra một chậu lớn.
Lục Hạ gắp ra hơn một nửa, cất vào trong đĩa, số còn lại để trong chậu đậy lại.
Sau đó nói với Giang Quân Mạc: "Chờ lát nữa cầm chỗ này cho các sư huynh ăn đi, ăn Tết cũng để bọn họ ăn ngon một chút."
Giang Quân Mạc trước đó nghe nàng nói muốn hắn bỏ thêm nhiều khoai tây để làm cho nhiều lên đã đoán ra rồi.
"Được, ta lát nữa sẽ đi."
Lục Hạ nhìn ra ngoài, "Trời sắp tối rồi, ngươi đi cẩn thận một chút, đừng để bị người nhìn thấy."
"Được."
Sau đó Giang Quân Mạc liền bưng chậu gà đi, Lục Hạ không đi cùng, đồ ăn còn chưa làm xong, nàng còn phải ở nhà tiếp tục chuẩn bị cơm tất niên.
Kỳ thực hai người cũng không ăn hết bao nhiêu, bữa trưa Giang Quân Mạc làm thịt kho tàu, mùi vị không tệ, buổi tối trừ gà, Lục Hạ còn làm sườn kho, thịt khô xào cải trắng, thêm một món súp nấm.
Làm xong, vừa bưng lên bàn, Giang Quân Mạc đã trở về.
Lục Hạ thấy tay hắn không mang gì về thì biết là đã đưa thịt đi rồi.
"Các sư huynh thế nào? Có khỏe không?"
Giang Quân Mạc gật đầu, trên mặt mang theo tươi cười, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.
"Bọn họ cũng chuẩn bị không ít đồ, người ở chuồng bò đều cùng nhau đón năm mới, lúc ta đến thì bọn họ vừa ăn cơm xong, đem thịt gà cho bọn họ, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, đưa một chậu lớn, đủ để họ chia."
Lục Hạ gật đầu, "Vậy là tốt rồi."
Sau đó hai người cũng bắt đầu ăn cơm tất niên.
Vì không có điện, cũng không có TV, trong bóng tối hai người thắp nến ăn rất khó khăn, bất quá may mà hôm nay còn đón giao thừa, bọn họ cũng không vội, cứ từ từ mà ăn.
Nhưng sau khi ăn cơm xong, chờ đợi cũng hơi nhàm chán, cho nên Lục Hạ và Giang Quân Mạc bắt đầu trò chuyện.
Qua khoảng thời gian ở chung này, hai người đã hiểu nhau khá rõ, đặc biệt Lục Hạ đối với Giang Quân Mạc ấn tượng có thay đổi hoàn toàn.
Trước đây nàng cho rằng Giang Quân Mạc là người có chút trầm mặc, đối với cuộc sống có chút chán ghét, dù sao hắn nhìn có vẻ như không có hứng thú với bất cứ điều gì.
Nhưng ở chung rồi mới phát hiện, trên thực tế hoàn toàn ngược lại, hắn không những không chán ghét cuộc sống, mà ngược lại vô cùng yêu thích cuộc sống.
Từ việc hắn có thể học được nhiều kỹ năng sống như vậy có thể thấy, hắn rất muốn sống thật tốt, mà còn muốn sống có ý nghĩa, chẳng qua trước đây là do cơ thể không cho phép mà thôi.
Cho nên Lục Hạ rất may mắn, cũng thật cao hứng, có thể giúp hắn khôi phục khỏe mạnh.
Dù sao người tốt như Giang Quân Mạc, nếu không tồn tại, vậy thì thật đáng tiếc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận