Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 297: Khảo thí tình huống (length: 3851)

Giang Quân Mạc không ở nhà, Lục Hạ sau bữa cơm, liền cùng con trai đơn giản ăn một chút.
Cậu nhóc mấy ngày nay chắc là không ngủ ngon, ăn cơm xong đầu liền gật gà gật gù, mắt thấy sắp ngủ.
Lục Hạ đau lòng vô cùng, thu xếp qua loa cho con rồi ôm lên giường ngủ.
Bản thân nàng cũng không chậm trễ, rửa mặt sơ qua rồi cũng nằm xuống.
Mấy ngày nay nàng thật ra cũng không được nghỉ ngơi tốt, một phần vì lo lắng, một phần vì ngủ không quen ở nhà khách.
Sau khi về đến nhà, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.
Kết quả ngày thứ hai, hai mẹ con đều dậy muộn.
Nhưng bây giờ không đi làm, cũng chẳng ai quản bọn họ mấy giờ mới dậy.
Nên khi Tôn Thắng Nam bế Trân Trân tới, Lục Hạ và Khang Khang vừa mới ăn điểm tâm xong.
Tôn Thắng Nam nhìn mặt trời đã lên cao ngất ngoài kia, thế nào cũng phải hơn mười giờ, không ngờ hai người này mới ăn cơm.
"Hai người đây là... định ăn hai bữa hả?"
Ở quê không đi làm thì nhiều người hay ăn hai bữa để tiết kiệm lương thực, một bữa sáng, một bữa chiều.
Lục Hạ nghe vậy lắc đầu, hơi ngại ngùng nói: "Hôm qua mới về, hơi mệt, nên dậy muộn."
Tôn Thắng Nam lúc này mới hiểu ra, "Bình thường thôi, ta mới về cũng thế, không muốn động đậy gì hết, hôm qua nằm cả ngày mới hồi sức."
Tôn Thắng Nam lần này tới không có chuyện gì, chỉ là hỏi nàng thi thế nào.
Lục Hạ gật gật đầu, "Cũng tạm, nói chung cái gì biết đều viết được, không biết thì cũng viết đầy, đúng hay sai thì không chắc."
Tôn Thắng Nam cười cười, "Nhìn ngươi thế này là biết thi không tệ rồi."
Lục Hạ nghe cũng không phủ nhận, tiện miệng hỏi: "Còn ngươi thì sao?"
Tôn Thắng Nam lắc đầu, "Ta thi không tốt lắm, thời gian ôn tập quá ngắn, thêm nữa từ lúc sinh Trân Trân ta hay thấy trí nhớ kém đi nhiều, nhìn đề thi cứ cảm giác có nhiều cái quen quen mà khi viết thì lại không biết, nhưng mà cũng như ngươi, cố gắng viết hết cái gì mình biết, may ra được thêm chút điểm."
Nói đến đây, nàng lại thở dài một hơi, "Ta thì còn chút hi vọng, nhà ta lão Lưu thì hết hẳn hi vọng rồi, đối đáp án xong, lần này chắc không xong."
Lục Hạ nghe vậy cũng không biết nên an ủi thế nào.
Nhưng chính Tôn Thắng Nam lại tỏ ra rất thoải mái, "Không sao, ta nghĩ từ trước rồi, nên mới đăng ký cái trường đại học ở chỗ hắn, nếu hắn không thi đậu thì ta xem có đưa hắn về thành cùng được không, nếu mà về được thì bọn ta coi như không phải chia xa."
Lục Hạ thấy nàng nghĩ thông suốt thì cũng yên lòng, "Chắc là được thôi, bây giờ chính sách thay đổi nhiều như thế, sau này thanh niên trí thức muốn về thành chắc cũng dễ."
"Ừa, cũng không biết về rồi có xin được việc làm không."
"Bây giờ đừng nghĩ xa quá, cứ về rồi tính tiếp."
Tôn Thắng Nam cười cười, "Ừ, ta lo xa thật."
Nói rồi lại tiếp tục nói: "Ta đoán lần này thanh niên trí thức chỗ mình thi chắc không tốt lắm."
Lục Hạ hơi bất ngờ, "Mọi người không phải ôn tập kỹ lắm sao? Với lại bọn họ cũng không thiếu sách mà đọc."
Tôn Thắng Nam thở dài một hơi, "Vẫn là thời gian quá ngắn, tối qua mọi người tập trung lại đối đáp án, cảm giác đều tệ."
Lục Hạ nghe xong im lặng, "Dù thi không đậu cũng không sao, còn lần sau mà, lần sau có nhiều thời gian, thể nào cũng ôn tập được nhiều hơn."
"Ừa, ta thấy mấy người cảm thấy mình không đỗ đã lại bắt đầu xem sách rồi."
Lục Hạ nghe vậy thở dài, không biết nói gì cho phải.
Vốn định đi khu thanh niên trí thức xem sao, giờ xem ra hay là tối nay đi, đợi mọi người bình tĩnh lại rồi nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận