Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 73: Không hiểu thấu (length: 3917)

Rất nhanh, Lục Hạ liền đi tới tiệm cơm quốc doanh.
Lúc này chính là giờ cơm, tiệm cơm quốc doanh có không ít người.
Lục Hạ thấy có bán món thịt, mau tới quầy gọi món.
"Chào đồng chí, phiền toái cho ta một phần thịt kho tàu, một chén cơm."
Nhưng người phục vụ ngồi đó không thèm nhìn nàng một cái, như đang xem sách, chẳng hề động đậy. Lục Hạ thấy vậy liền lớn tiếng nói hai lần, nàng ta mới ngẩng đầu, lạnh mặt kêu nàng trả tiền, sau đó thì không đoái hoài đến nàng.
Lục Hạ:... Người phục vụ ở Kinh thành còn không kiêu ngạo như vậy.
Nhưng nàng cũng không muốn gây chuyện, trả tiền xong liền tìm bàn ngồi xuống.
Chốc lát sau liền nghe người phục vụ hô một tiếng, "Thịt kho tàu xong rồi, tự lại đây lấy."
Lục Hạ không biết nói gì, tự mình đi qua lấy.
Sau đó ăn thử một miếng, nói thế nào nhỉ, hương vị bình thường, nhưng so với người thường làm ngon hơn một chút, không thể so sánh với những món nàng đã ăn ở thế kỷ 21.
Nhưng dù sao nàng vẫn ăn hết sạch, dù sao cũng là thịt mà!
Tuy rằng cứ vài ngày lại được cùng Giang Quân Mạc cải thiện một chút, nhưng nàng vẫn thèm.
Chờ Lục Hạ ăn xong ở tiệm cơm quốc doanh, chuẩn bị đi ra thì thấy Tô Mạn đang cầm đồ đi vào.
Thấy Lục Hạ cũng ở đó, nàng ta có chút kinh ngạc, rồi lại nhìn thấy nàng từ trong đi ra, liền hiểu ra, "Ngươi ăn xong rồi à?"
Lục Hạ gật đầu, "Ngươi mới đến?"
Tô Mạn cũng gật đầu.
"Được, vậy ngươi mau chọn món ăn đi, ta đi dạo một chút, tối nay gặp."
"Được!"
Chào tạm biệt Tô Mạn, Lục Hạ ra ngoài thì thấy Cố Hướng Nam và Trình Ngọc Kiều cũng đến trước cửa tiệm cơm quốc doanh.
Lục Hạ và hai người họ không có ý định nói chuyện, chỉ gật đầu, định đi thôi.
Nhưng Cố Hướng Nam lại gọi nàng lại, "Lục thanh niên trí thức ăn xong rồi sao?"
Lục Hạ bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu, "Ừ, ta đến sớm."
Cố Hướng Nam cười, "Được, vậy Lục thanh niên trí thức có việc thì đi giải quyết trước đi, tối nay chúng ta gặp lại."
Nghe hắn nói vậy, Lục Hạ có chút không hiểu, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt Trình Ngọc Kiều đang nhìn nàng có chút không đúng; như kiểu con chó con muốn tranh ăn đồ của nàng, liền càng thêm khó hiểu.
Cuối cùng im lặng gật gật đầu, liền đi trước.
Đi ra ngoài, Lục Hạ tìm một con hẻm nhỏ để ngụy trang, bên ngoài mặc bộ quần áo rách rưới, rồi dùng đồ trang điểm đã mua ở Kinh thành bôi lên mặt cho vàng vọt, lại trùm khăn lên đầu.
Cuối cùng vác một cái sọt lên vai rồi đi vào chợ đen.
Lần này nàng không định bán đồ, vì hiện tại nàng cũng không có gì để bán.
Lương thực còn chưa chín, chút ít còn lại cũng chẳng bán được mấy đồng, không bằng để lại cho mình ăn.
Nàng đến đây là để xem tình hình chợ đen, và xem có thể mua được chút đồ mà nàng đang thiếu không.
Nhưng sau khi vào, nàng liền thất vọng.
Vì nơi này thứ được bán nhiều nhất là rau củ quả, đến thịt thì gần như không có. Lục Hạ đi dạo hai vòng thì thấy có một chỗ bán len, vừa định qua mua, kết quả có người nhanh chân hơn nàng, trực tiếp trả giá xong mua đi.
Lục Hạ chậm chân, cuối cùng chẳng mua được gì.
Nhưng người bán len hình như cũng thấy động tác của nàng, bán xong cho người kia thì liền tới gần nói: "Cô em cũng muốn mua len à? Ta vẫn còn, nếu em muốn mua thì cùng ta đi lấy? Hay là em có thể đợi không? Ta sẽ đi lấy ngay."
Lục Hạ nghĩ ngợi, đi theo thì chắc chắn không được, ai biết có phải kẻ lừa đảo không.
"Vậy ngươi đi đi rồi cầm đến, ta sẽ chờ mười phút, quá giờ thì ta đi."
Người kia cười, "Không cần mười phút, năm phút là ta về."
Nói rồi quay đầu liền chạy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận