Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 636: Diệp Lâm kháng cự (length: 3856)

Đến đây, buổi rút thăm trúng thưởng cuối cùng kết thúc.
Không rút được gì khiến mọi người có chút thất vọng, nhưng đúng lúc này Lưu Tùng lên tiếng, những người còn lại cũng sẽ không về tay không, công ty đã chuẩn bị quà tất niên cho mỗi công nhân viên, khi nào về cứ mang đi là được, mọi người lúc này mới vui vẻ trở lại.
Tiếp theo là thời gian ăn cơm.
Nhân viên khách sạn mang đồ ăn lên, bàn nào cũng đầy ắp thịt cá, còn ngon hơn cả tiệc cưới.
Thực tế thì các nhân viên khách sạn này vừa rồi cũng đã thấy hoạt động của bọn họ, không ngừng ngưỡng mộ, nếu như chỗ làm của bọn họ tốt được như vậy thì hay quá.
Nhưng, cũng chỉ có thể nghĩ vậy thôi.
Sau khi ăn uống no nê, buổi họp mặt cuối năm chính thức kết thúc, khi ra về mỗi công nhân viên đều nhận được quà tất niên của công ty, đúng là không ít, có cả bột gạo tạp hóa, đủ để họ có một cái tết ấm no.
Vậy nên tất cả mọi người đều rất vui vẻ, chút thất vọng cuối cùng trong lòng cũng không còn.
Và sau buổi họp mặt cuối năm, công ty chính thức nghỉ tết.
Lục Hạ và mấy người bạn làm chủ của nàng còn chưa về.
Lúc này các nàng đang sắp xếp lại số tiền lãi năm nay để chia hoa hồng.
Năm nay do thẩm mỹ viện mở rộng nhanh chóng, lượng sản phẩm tiêu thụ tăng lên, tuy rằng do mở rộng nhà máy, mua thiết bị, đổi mới văn phòng mà tiêu tốn không ít, nhưng lợi nhuận vẫn khá khả quan.
Thậm chí số tiền cuối cùng mà Lục Hạ nhận được đặt ở đời sau cũng là rất lớn.
Có thể thấy đúng là kiếm không ít.
Chia hoa hồng xong, ba người cũng định tách ra.
Chung sư phó tâm tình rất tốt, vội vàng về nhà cùng người nhà chia sẻ, sớm chào tạm biệt các nàng rồi rời đi.
Còn lại hai người họ, Lục Hạ thấy Diệp Lâm vẫn chưa muốn đi bèn hỏi: "Sao vậy? Không vội về nhà à?"
Diệp Lâm lắc đầu, "Không phải, chỉ là đột nhiên rảnh rỗi không biết nên làm gì!"
Lục Hạ nghe vậy liền lắc đầu cười, "Ngươi đúng là cái mạng vất vả a, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một lát cũng không thích?"
Diệp Lâm thở dài, "Ta sợ sau khi về nhà lại bị thúc giục chuyện kết hôn, ngươi không biết đâu, từ lúc công ty ta lên quảng cáo, người thân trong nhà bạn bè đều biết ta có tiền đồ, ngày nào cũng giới thiệu đối tượng cho ta không ngớt, mẹ ta còn soạn cả một tập, chỉ chờ ta nghỉ rồi lần lượt xem mắt đây."
Lục Hạ nghe xong bật cười "Xem ra kỳ nghỉ của ngươi chắc là sẽ bận rộn lắm đây!"
Diệp Lâm nghe giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác này của nàng, trừng mắt nhìn nàng một cái, "Ngươi không có lương tâm, cũng không nghĩ cách giúp ta?"
"Nghĩ cách gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn đi xem mắt? Nếu ta nhớ không nhầm, ngươi còn ít hơn Diệp Nam một tuổi thôi, tuổi đó cũng không nhỏ rồi, nên tìm đi chứ!"
Diệp Lâm nghe xong lắc đầu, "Nhưng hiện tại công ty bận rộn như vậy, ta làm gì có thời gian tìm đối tượng, ta cũng không muốn tìm."
"Ngươi không thể nghĩ như vậy được."
Lục Hạ nhìn nàng bộ dạng muốn đem bản thân hiến dâng cho công ty liền vội nói: "Ngươi phải biết, công ty sẽ không có lúc nào không bận cả, ngươi cũng không thể mãi không tìm chứ, như vậy ta sẽ có cảm giác áy náy, luôn cảm thấy đã trì hoãn hạnh phúc của ngươi!"
Diệp Lâm nghe xong xua tay, "Chuyện không liên quan đến ngươi, là chính ta không muốn tìm!"
Lục Hạ nghe vậy nhíu mày, rồi nghĩ tới điều gì, "Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa quên người trước kia à?"
Diệp Lâm nghe nàng hỏi đến chuyện này thì khựng lại một chút, sau đó lắc đầu, "Không có!"
Lục Hạ không quá tin, nhưng thấy bộ dạng của nàng thì biết nàng không muốn nói thêm, trong lòng thở dài, hy vọng Diệp Lâm sẽ có một kết quả tốt.
"Nếu ngươi không muốn nói thì ta cũng không hỏi, chỉ là ta muốn nói với ngươi là, hy vọng ngươi dù là khi nào cũng phải đối xử tốt với bản thân mình một chút."
Diệp Lâm cười cười, "Yên tâm, ta biết mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận