Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 47: Trình Ngọc Kiều (length: 4294)

Tô Mạn nghe nàng từ chối có chút thất vọng.
Nàng nghĩ rằng Lục Hạ cũng không chịu nổi cảnh chen chúc ở khu thanh niên trí thức, nên mới mời nàng.
Dù sao dạo gần đây nàng quan sát thấy, Lục Hạ không thiếu thứ gì, tuy rằng ăn mặc không được tốt lắm, nhưng phỏng chừng cũng không thiếu tiền.
Nàng cảm thấy hai người cùng một loại, nên mới mở miệng, không ngờ lại bị từ chối, sắc mặt có chút khó coi, nhưng không nói gì, bất quá sau đó thái độ đối với nàng lại trở lại như trước.
Lục Hạ thấy thế lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cùng nữ chủ đi quá gần nàng luôn lo lắng đề phòng, chỉ sợ gặp chuyện không may, may mà hiện tại bị xa lánh.
Bất quá, Tô Mạn bị Lục Hạ từ chối sau cũng không chuyển đi ngay, nàng cũng biết chỗ kia hoang vu, nên mới muốn tìm bạn.
Còn một lý do nữa là nàng không biết nấu cơm, muốn tìm người cùng nhau giúp đỡ.
Kỳ thật những ngày này nàng không chỉ kiếm được hai món đồ rừng, chẳng qua vì không muốn đều đem ra cho mọi người ăn chung, nên mình ở trên núi thử nấu đơn giản, nhưng tay nghề nàng không ra gì, làm ra hương vị rất khó ăn, đều phí phạm.
Vì vậy nàng mới muốn tìm người cùng nhau nhanh chóng chuyển ra ngoài, vốn Lục Hạ là người chọn lựa thích hợp nhất, nhưng bị từ chối rồi thì nàng cũng không biết tìm ai.
Trang Hồng Mai chắc chắn không thể, Tô Mạn từng làm cơm chung với nàng ta rồi, vì mình không biết làm, mỗi lần đến phiên tổ các nàng nàng đều sẽ cho nàng ta một công điểm để nàng ta làm, nhưng người này nấu cơm vừa khó ăn, tính cách lại không tốt.
Còn về mấy ông bà thanh niên trí thức lớn tuổi, đều có tiểu đội của mình, Tô Mạn cũng không tiện tham gia, nên chỉ có thể tạm thời vậy thôi.
Rất nhanh, đến cuối tháng 7 Lục Hạ bọn họ xuống nông thôn cũng gần một tháng, hôm nay tan tầm bọn họ đột nhiên thấy khu thanh niên trí thức có thêm một người.
Người này là một cô gái, trông có vẻ tuổi xấp xỉ bọn họ, người lớn lên khéo léo đáng yêu, da rất trắng, mặc váy liền áo giày da nhỏ, khác biệt với bộ dạng mặt xám mày tro của mọi người, khiến Lục Hạ thoáng chốc liền nghĩ đến lần đầu gặp Tô Mạn.
Vậy người kia là ai?
Bất quá nàng rất nhanh sẽ biết.
Chỉ thấy cô gái này nhìn thấy bọn họ về thì mắt sáng lên, lao thẳng tới chỗ các thanh niên trí thức nam.
Sau đó trực tiếp ôm lấy cánh tay Cố Hướng Nam...
"Hướng Nam ca, ta rất nhớ ngươi nha, ta đến tìm ngươi, hài lòng không?"
Đến cả Cố Hướng Nam cũng bị sự nhiệt tình của nàng làm cho hoảng sợ, có vẻ không ngờ nàng sẽ trực tiếp ôm lấy hắn, thời đại này sau khi kết hôn thì nam nữ bên ngoài cũng khó mà thân mật như vậy, huống chi còn thêm những lời trong miệng nàng, càng làm hắn khó hiểu.
Cố Hướng Nam vội vàng rút tay ra, có vẻ không nghĩ nàng sẽ xuất hiện ở đây, ngạc nhiên hỏi: "Ngọc Kiều? Sao ngươi lại ở đây?"
Trình Ngọc Kiều bị rút tay ra cũng không giận, cười hì hì nhìn hắn nói: "Ta đến tìm ngươi đó, biết ngươi xuống nông thôn nên cố xin ba ta sắp xếp ta và ngươi cùng nhau xuống nông thôn."
"Cái gì? Ngươi cũng đến xuống nông thôn? Chẳng phải ngươi đi làm ở đoàn văn công sao?" Cố Hướng Nam kinh ngạc.
Nghe vậy Trình Ngọc Kiều bĩu môi, "Ta là vì muốn gặp ngươi nha! Nên công việc ở đoàn văn công từ chức luôn rồi."
"Làm bậy!" Cố Hướng Nam nghe xong mặt lạnh tanh giáo huấn.
Trình Ngọc Kiều nghe thấy đáng thương muốn khóc, những người khác thấy thế vừa muốn khuyên can, liền thấy thôn trưởng tới.
Thôn trưởng nhìn thấy bọn họ cũng nói thẳng: "Thanh niên trí thức Trình Ngọc Kiều mới đến chắc các ngươi gặp rồi nhỉ, nghe nói quen biết với thanh niên trí thức Cố Hướng Nam, ta đây cũng không nói nhiều, các ngươi dẫn cô ấy làm quen trong thôn đi, ngày mai cùng mọi người đi làm."
Nói xong liền rời đi.
Mà lúc này Cố Hướng Nam cũng hoàn hồn, biết việc xuống nông thôn đã thành kết quả đã định, nên thở dài, không nói thêm gì.
Chỉ mang theo Trình Ngọc Kiều đi qua một bên hỏi han.
Mà những người khác tò mò quan hệ của bọn họ, nhưng không hỏi nhiều, bất quá đến lúc ăn tối thì mọi người cũng biết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận