Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 373: Lý tưởng của hắn (length: 3832)

"Thứ hai chính là ta muốn làm một chút gì..."
Lục Hạ nghe có chút khó hiểu.
Sau đó liền nghe Giang Quân Mạc nói:
"Kỳ thật ta gần đây vẫn luôn đang nghĩ, ta muốn rốt cuộc là cái gì.
Lúc còn rất nhỏ, ta muốn cùng em họ giống nhau có thể mỗi ngày thật vui vẻ đi ra ngoài chơi, nhưng sau khi phát hiện thân thể của mình không cho phép liền muốn thân thể có thể tốt hơn.
Lớn hơn một chút, khi nhận ra thân thể của mình có lẽ thật sự rất yếu, liền nghĩ có thể khỏe mạnh lớn lên là tốt rồi.
Dần dần về sau lại nghĩ là có thể sống lâu thêm một chút...
Chờ sau khi kết hôn với ngươi, ta liền nghĩ có thể trải qua cuộc sống yên ổn hạnh phúc.
Sau khi trở về thành, nhìn ngươi cố gắng như vậy làm việc kiếm tiền, ta đột nhiên phát hiện mình có phải cũng có thể làm chút gì đó.
Thật ra không giấu ngươi, mục tiêu ban đầu của ta là cố gắng sau khi tốt nghiệp có thể ở lại trường làm thầy giáo, không chỉ công việc thoải mái, còn có thể có nhiều thời gian hơn bên ngươi và Khang Khang.
Nhưng sau một thời gian, ta phát hiện bất kể là bạn học, thầy giáo, hay là người nhà, đều cảm thấy ta rất giỏi, thậm chí lấy ta làm tự hào, cho rằng tương lai của ta nhất định sẽ có tiền đồ.
Mỗi khi như vậy, ta đều cảm thấy xấu hổ vì sự dễ thích nghi của mình trong mọi tình huống.
Hình như mục tiêu học tập của ta từ trước đến nay đều không phải vì mọi người, mà là vì gia đình nhỏ của mình.
Ta biết, ngươi và người nhà luôn luôn tôn trọng sự lựa chọn của ta.
Ta cũng biết cho dù về sau ta tầm thường vô vị các ngươi cũng sẽ tôn trọng ta.
Nhưng lúc này ta đột nhiên nhớ tới lý tưởng trước đây của mình.
Khi còn rất nhỏ, ta nghĩ sau khi lớn lên sẽ làm quân nhân, có lẽ là do sinh ra trong gia đình quân nhân, cha mẹ đều là quân nhân, cho nên đối với quân nhân có thiện cảm tự nhiên.
Sau này, khi biết thân thể của mình vĩnh viễn không thể thực hiện lý tưởng này, ta liền từ bỏ.
Sau đó, ta nghe người hàng xóm đi du học về nói về sự phồn vinh và phát triển của nước ngoài, biết đó là một xã hội rất tiên tiến cả về khoa học kỹ thuật lẫn văn hóa, khác biệt rõ rệt so với Hoa Hạ.
Vì thế lý tưởng của ta thay đổi.
Ta chuyên tâm học hành để sau khi lớn lên cũng có thể đi nước ngoài học tập kỹ thuật tiên tiến về cứu giúp đất nước lạc hậu này, vì thế ta rất nỗ lực học tiếng Anh.
Nhưng về sau ta phát hiện vì nhiều nguyên nhân mà ta không thể ra nước ngoài, nên mới lựa chọn về nông thôn...
Tuy rằng hai lý tưởng trước đây đều có vẻ rất xa vời, nhưng không thể phủ nhận rằng, lúc đầu ta đều muốn góp sức cho đất nước, làm tròn trách nhiệm của mình.
Mà không biết từ khi nào, ta lại quên mất sơ tâm của mình."
Lục Hạ nghe hắn nói đến những điều này với giọng tiếc nuối, có chút cảm thấy khó chịu.
"Là vì ta sao?"
"Sao lại như vậy?" Giang Quân Mạc lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc nói: "Ta rất may mắn khi được quen ngươi, có thể nói là ngươi đã cứu vớt ta, bởi vì có ngươi, ta bây giờ mới có cơ hội lựa chọn lại lý tưởng của mình, cho nên đương nhiên không phải vì ngươi!"
Nói tới đây, Giang Quân thở dài, "Có thể là do cuộc sống yên tĩnh hiếm có làm ta mê mẩn, quên mất mình còn đang sống ở một đất nước còn nhiều khó khăn, cần nhân tài và sự phát triển."
Lục Hạ nghe hắn nói vậy thì có chút đau lòng.
"Đừng nói như vậy, sự phát triển của đất nước cần từng bước một, không phải trách nhiệm của một người, ngươi không cần mang gánh nặng này."
"Ta biết," Giang Quân Mạc cười với nàng, "nhưng ta vẫn muốn làm một chút gì đó."
Lục Hạ thở dài, "Cho nên ngươi quyết định chuyển sang ngành kiến trúc?"
"Ừ." Giang Quân Mạc gật đầu, "Ta hỏi thầy, thầy cũng rất ủng hộ, hơn nữa ngành kiến trúc cần vẽ, ta có lợi thế trong lĩnh vực này, thầy cảm thấy có thể thử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận